Không Thể Đánh Dấu (EABO)

Chương 9: 2

Trong bóng tối ngắn ngủi, Lâm Lực không chống cự nữa, nhưng trong giây phút cậu bỏ cuộc, bàn tay cứng rắn bóp chặt cổ họng cậu lại chợt thả lỏng, oxy cứu mạng nhanh chóng tràn vào phổi cậu, kéo cậu từ vực sâu không đáy về lại trần gian.

Beta thở hổn hển, Lâm Lực mất bốn giây để tỉnh táo lại, cậu quay đầu nhìn gương mặt của Alpha trước rồi kinh ngạc, hai má đỏ ửng, “Ngài, ngài đẹp trai thật.”

Nhìn có vẻ là Alpha này lớn hơn cậu vài tuổi, đường nét trên gương mặt rất sắc bén, kết hợp hoàn mỹ, cho dù là mái tóc vốn được chải gọn đã có phần rối bời, cũng không mất đi… không, nói chính xác hơn là anh như thế càng có sức hấp dẫn chết người.

Beta nhìn anh không chớp mắt, cậu thầm nghĩ, chết tiệt, chắc là cậu đã dồn hết may mắn của nửa đời sau mới gặp được người này. Gương mặt hoang dại gợi cảm như thế, sức sát thương cao ngất, đừng nói là Omega và Beta, dù là Alpha gặp anh thì cũng bằng lòng xếp hàng chờ được sủng hạnh, sao anh lại tự giày vò mình trong phòng tối một mình cơ chứ?

Chắc là ánh mắt của Lâm Lực quá nóng bỏng, tập trung quá mức, Alpha nhếch môi mỉm cười, “Tôi rất vinh hạnh khi được em khen ngợi, bạn nhỏ xinh đẹp, em có thể cho tôi cắn vào cổ em một cái được không?”

Có vài cách để xoa dịu một Alpha ở kỳ nhạy cảm, ví dụ như tiêm thuốc ức chế, tìm một người bạn cùng vượt qua trên giường, hoặc là trao đổi pheromone thích hợp.

Lâm Lực cho rằng những cách thức này chỉ diễn ra giữa Alpha và Omega, cậu không ngờ anh lại đưa ra đề nghị này trước, khiến cậu kinh ngạc sửng sốt. nhưng người này có thể ngửi được “mùi tuyết tùng” mà người khác không thể ngửi được, có lẽ… miễn cưỡng cũng coi như có khả năng?

Nhưng cậu không có kinh nghiệm về mặt này, cũng không thấy cắn một cái có ích gì, chỉ là trong đôi mắt của Alpha lại tỏi ý thèm thuồng mãnh liệt, mặc dù anh rất tao nhã, lịch sự nhưng vì tôn trọng “người lớn tuổi” và trực giác của mình, Lâm Lực vẫn vô thức nghĩ rằng: tốt nhất là mình nên nghe theo lời anh.

Thế nên Beta ngập ngừng đáp, “Mời, ngài cứ tùy ý…” Lỡ như không đủ hoặc là không có hiệu quả thì sử dụng những cách cậu thường hay làm cũng được.

Nhưng người lớn tuổi không cần cậu “cứu chữa muộn”, hàm răng sắc bén đã cắm vào sau cổ Beta, có chút vật chất gì đó tiêm vào người cậu, sau đó là cảm giác bồng bềnh lâng lâng như đang trôi dạt trên mây.

Kỳ lạ thật, nhưng mới uống cao xong, Lâm Lực có cảm giác mình giẫm lên đám mây, đi trong không gian, không gì không làm được, cậu tồn tại ở khắp mọi nơi.

May mà cảm giác choáng ngợp này trôi qua rất nhanh, Alpha vùi đầu vào cổ cậu thở hắt một hơi thỏa mãnh thích ý.

Cho tới bây giờ, Alpha mới hoàn toàn buông tay, để Beta ngồi trên đầu gối của mình. Anh nâng cằm cậu lên, đặt câu hỏi như say mê, “Em thật sự bằng lòng cùng tôi vượt qua kỳ nhạy cảm sao?”

Gương mặt của Lâm Lực đỏ bừng lên mà cậu không khống chế được, nghe giọng điệu của Alpha, hoàn toàn không phải là anh kén chọn, trái lại, anh rất trân trọng điều này. Như thể cậu từ bi khai ân bố thí, mới miễn cưỡng cho Alpha chạm vào cơ thể mình.

Đây là cảm giác mà Lâm Lực chưa từng trải qua, khi cậu ở cùng lancer, cậu chưa từng có cảm giác này, khi ở cùng người nhà, bạn bè thì lại càng không có.

…Cậu chỉ là một Beta bình thường thôi, không cần Alpha cấp cao trân trọng mình như thế.

Cậu thấy rất ngại ngùng xấu hổ, lần đầu tiên cậu tránh né tầm mắt của người ta, ậm ừ ỡm ờ, “Tại, tại sao không thể chứ, chỉ cần ngài, ngài yêu cầu…”

Alpha nhẹ nhàng hôn lên trán Beta, ấn nhẹ lên máy truyền tin trên cổ tay mình. Sau một tiếng “ting” thông báo, anh cho Lâm Lực xem tin nhắn, “Tôi đã hủy bỏ mệnh lệnh cho vệ binh tìm kiếm người cùng tôi vượt qua kỳ nhạy cảm.”

Anh nắm tay Beta, mười ngón đan vào nhau, “Bạn nhỏ xinh đẹp, em có bằng lòng nói cho tôi biết tôi nên gọi em như thế nào không?”

Mặt của Lâm Lực nóng ran, cậu thật thà đáp, “Tôi tên là Lâm Lực, là binh nhì tiếp viện thuộc bộ nội vụ khu C của Xích Dịch Tinh.”

“Cảm ơn em.” Alpha xoa lên lòng bàn tay cậu, mỉm cười cổ vũ, “Em giỏi lắm, em còn trẻ như thế mà đã là binh nhì, chắc là em hoàn thành chức trách của mình một cách xuất sắc nhỉ?”

…Cách nói chuyện, đặt câu không khác gì nguyên soái khi duyệt binh cả.

Beta gượng gạo nhúc nhích, một phần là do vải bị thấm ướt dán dính lên đùi khiến cậu khó chịu, phần còn lại là cậu hơi xấu hổ như thời thiếu niên, được thầy hướng dẫn khen ngợi.