Chỉ nhờ chiêu thức khóa cổ này là Lâm Lực dám chắc chắn Alpha này cao to hơn Lancer rất nhiều, cơ ngực rắn chắc kề sát vai và lưng cậu, cơ bắp vừa cứng vừa to khỏe hơn cơ bắp của Lancer. Nhiệt độ thân thể nóng hổi vì Alpha đang ở kỳ nhạy cảm truyền qua vải áo mỏng manh, chạm vào da thịt cậu, pheromone mát lạnh cùng với hơi thở nóng hổi đan xen, khiến Beta bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ run lên.
Lâm Lực không nhịn được mà nuốt nước bọt, làm giảm cảm giác khô khốc trong cổ họng mình, cậu hỏi thăm, “…Ngài còn kiểm soát được pheromone không?”
Alpha ngửi vào sát cổ Beta, răng của anh lướt nhẹ qua da thịt cậu, khiến cậu có cảm giác tê tái như bị điện giật. Lâm Lực căng thẳng như một sợi dây cung, như một con mồi chờ bị làm thịt, đang bị người bắt được mình ném lên thớt gỗ, soi mói dò xét.
May mà sau khi Alpha ngửi một hơi thật sâu ở nơi tỏa ra pheromone gần như thoái hóa ở sau tai Beta xong, anh khẽ cười rồi nói, “Pheromone của em rất độc đáo, cảm ơn em đã bằng lòng giúp tôi.”
Giọng nói trầm thấp của Alpha như tiếng hòa tấu của tiếng đàn Cello và tiếng trống. Beta cũng có thể tỏa ra pheromone loãng, nhưng bản thân Lâm Lực không thể ngửi được, Lancer cũng chưa từng nhắc tới chuyện này nửa chữ cho nên cậu hơi kinh ngạc. Sau khi cậu làm quen với cảm giác khó thở khi bị siết cổ, cậu nói, “…Nó có mùi hương gì?”
“Như tuyết tùng.” Alpha lẩm bẩm bên tai cậu, “Chỉ có nơi sơn mạch cực lạnh được mặt trăng chiếu rọi mới có thể nuôi dưỡng một gốc tuyết tùng, nó cực kỳ xinh đẹp.” Alpha vừa nói, thiết bị chiếu sáng trong phòng cũng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, cố gắng thêm chút sắc màu ấm áp trong không gian tối tăm.
Lâm Lực chợt nhận ra được Alpha ở kỳ nhạy cảm này có trạng thái không ổn định, nhưng anh đã đè nén pheromone nồng nàn đi, bàn tay chạm vào gò má của Beta một cách nhẹ nhàng, dịu dàng như người tình âu yếm nhau.
Quá ôn hòa, quá dịu nhẹ, khiến Beta như hòa tan trong vòng tay anh.
Nhưng thật ra cậu vẫn bị anh giam giữ, không hề có được tự do, cổ họng bị ngửa ra sau, hai tay bị siết chặt không nhúc nhích được. Eo, chân, bất kỳ nơi nào có khớp xương có thể giãy giụa đều bị giữ chặt, thậm chí anh còn kiểm soát cả nhịp thở của cậu. Chỉ cần Alpha đổi một góc độ khác là có thể khiến cậu không thở được hoặc là thở tự do, nhưng cậu lại bị dồn vào trạng thái “có thể cố gắng hít được một chút không khí nhưng còn lâu mới đủ”.
Rõ ràng là dịu dàng cùng cực mà cũng tàn khốc đến mức đáng sợ.
Tầm mắt của Lâm Lực dần biến thành màu đen, trở nên tối tăm, mơ hồ. Dù nhờ ánh đèn cậu vẫn có thể thấy được mặt mũi của anh, nhưng Beta thiếu oxy khó lòng nhìn kĩ gương mặt không tỳ vết của người này.
Cậu ta sức hít thở, còn cứng lên trong giây phút xấu hổ, mặc dù Alpha không hề làm chuyện gì ám chỉ, nhưng có cái gì khiến một tên M như cậu cảm thấy hứng thú với tìиɧ ɖu͙© trừ chuyện ngược đãi hành hạ chứ?
Trong lúc Lâm Lực hoảng hốt, Alpha lại dịu giọng lên tiếng, “Pheromone nồng nặc như thế, đúng là thượng phẩm.”
Anh ấy… coi cậu là nguyên liệu xông phòng sao? Nhưng cậu chỉ là một Beta có bộ phận giải phóng pheromone bị thoái hóa nghiêm trọng! Lòng Lâm Lực kêu rên nhưng cậu không thể làm gì được. Sức mạnh như sắt thép của Alpha giữ chặt, ấn cậu xuống không cho cậu chống cự về cả ý thức và sinh lý. Mồ hôi lạnh chảy xuống quanh người cậu như con giun, l*иg ngực của cậu dần co thắt, thiếu oxy, co chặt khô quắt, mỗi lần hít thở cậu chỉ có thể hít được chút oxy ít ỏi.
Cảm giác thiếu oxy cực độ khiến mọi thứ trở nên chậm chạp, tất cả những bộ phận trên người cậu đều vùng vẫy kháng cự - chỉ có bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© là hoàn toàn ngược lại, chúng nó rục rịch ồn ào, chảy nước một cách vô liêm sỉ, khiến đũng quần của Beta ướt sũng, chất lỏng dính nhớp trơn trượt chảy xuống khắp cả ống quần…
Thật sự… rất sướиɠ…
Cứ thế mà bị Alpha từ từ gϊếŧ chết cũng rất sung sướиɠ…