Chẳng biết tại sao, Lancer lại đảo mắt tránh né, hắn hỏi lại, “Vừa rồi cậu thấy thế nào?”
Vệt đỏ vốn đã phai mờ trên gương mặt Lâm Lực lại xuất hiện, cậu mỉm cười ngại ngùng, “Rất sướиɠ.”
Cậu im lặng một lát rồi nói thêm, “Sức chịu đựng của tôi rất tốt, anh không cần phải lo.”
Tất nhiên… nếu có thể làm thêm lần nữa thì càng tốt.
Lancer đáp lời, không thể hiện thái độ gì, hắn ta chỉ thở dài rồi nói, “…Cậu có quan điểm gì với chuyện kết hôn không?”
Lâm Lực: ?
Cậu là một Beta, khả năng sinh con đẻ cái gần như bằng 0, không cần phải xây dựng gia đình gì cả, kết hôn làm gì?
Nhưng cậu cũng có thể hiểu được nhu cầu của Alpha và Omega với gia đình, nếu Lancer có ý này…
Câu nhìn Lancer, đúng thế, thật ra cậu vẫn còn quỳ ngồi dưới đất, máy hút cũng còn trên người cậu, mà đôi mắt kia lại tha thiết chân thành, còn có vài phần ngơ ngác không rõ sự đời.
Rõ ràng đó là một gương mặt thuần khiết trong sách, nhưng trên môi cậu lại dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và pheromone Alpha, cộng thêm đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách, ai mà chịu nổi.
Chỉ trong 0,1 giây, dươиɠ ѵậŧ của Lancer lại bừng bừng phấn chấn, thậm chí là hắn ta không nhịn được, để dươиɠ ѵậŧ đánh vào gò má xinh đẹp kia, nó còn co giật mấy cái.
Alpha nghĩ thầm, dù gì thì đây cũng là một chủ đề không vui, thôi thì sướиɠ trước rồi tính sau…
Thế là hắn ta sửa lời, “3007, lực hút 3-5, chuyển đổi ngẫu nhiên.”
Lâm Lực giật mình.
Đèn đỏ trên AI làm việc nhà nhấp nháy, “Đã dọn xong, đã dọn xong.”
Lancer, “Bắt buộc thi hành. Bật song song với chế độ chấn rung.”
Tiếng ù ù của máy hút vang lên, AI quay lại, ống hút mυ'ŧ chặt lấy miệng huyệt và qυყ đầυ, khi vừa chấn động vừa rung lắc. Nó hút theo kiểu cơ học, hút sâu ở cấp độ 5 sẽ hút chất lỏng tích trữ và sâu hơn – chẳng hạn như bàng quang, tinh hoàn, gần như là khiến nửa người dưới của Lâm Lực mất kiểm soát ngay tức thì.
Cậu kêu rên “a” một tiếng rồi che kín miệng, cậu là chủ căn phòng này, nếu AI hiểu lầm thành việc cậu gặp nguy hiểm tới tính mạng rồi cảnh báo thì phiền to.
Nhưng chuyện này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nướ© ŧıểυ chưa kịp bắn ra lại chảy ngược vào niệu đạo, dâng trào mãnh liệt. Cảm giác lỡ nhỏ đã từng bị chơi đùa kia bị va chạm điên cuồng, khiến kɧoáı ©ảʍ từ cơn đau và buồn tè cùng dâng trào một lúc, chất chồng lên nhau, không chỉ tạo ra sự sung sướиɠ vượt xa đồ chơi cọ rửa niệu đạo mà còn khiến miệng huyệt mẫn cảm và qυყ đầυ nhạy cảm cùng bị chấn động, hệt như cậu bị cᏂị©Ꮒ điên cuồng.
Điều khiến Lâm Lực cảm thấy chết người là sau khi AI làm việc lấy ra được “rác vô dụng” rồi tắt cảnh báo, thế mà nó lại cẩn thận làm theo hướng dẫn, xoay vòng qua các bánh răng để vận hành, nó vắt ra, thả lỏng, rồi lại rung động và hút kịch liệt, sau đó lại vắt ra. Không chỉ là ép tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra mà còn là một hình phạt ta tấn tàn nhẫn, không hề xót thương.
Chỉ trong ba mươi giây ngắn ngủi, Beta đã thất thần, rồi bị lực hút lớn thức tỉnh, sau đó lại đờ đẫn, cứ lặp đi lặp lại như thế như một vòng tuần hoàn ác tính. Nhưng tốc độ tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiết ra lại thua kém tốc độ hút của AI, rõ ràng là cậu không còn chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ nào, nhưng vẫn bị AI nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh hành hạ liên tục. Lâm Lực đổ mồ hôi đầm đìa, gần như là không thể chịu được tư thế quỳ, cho tới khi Lancer ra lệnh “ngừng lại” được vài phút, Lâm Lực vẫn còn run lẩy bẩy liên tục.
Lancer nắm cằm cậu lên, ép cậu ngẩng đầu, hắn ta không ngờ lòng tham nhất thời của mình lại cho hiệu quả tốt như thế, hắn ta lại ra vẻ khinh thường mà nói, “Cậu thật là dơ bẩn, đã hút khô chưa? Hay là hút thêm một lần nữa nhé?”
Rất đáng sợ nhưng nó lại gây nghiện.
Lâm Lực liếʍ môi, thầm nghĩ nếu còn hút nữa thì e là đêm nay cậu thật sự không thể bắn ra cái gì nữa.
Không ngờ Lancer lại nhận ra được ý đồ của cậu, hắn ta khui một chai đồ uống dinh dưỡng 300ml rồi nói, “Uống cái này, chờ sau khi tôi sướиɠ rồi thì…”
Hắn ta khựng lại, như đang đánh giá tính nhẫn nại của Beta, “Tôi phạt cậu bị hút một nửa nhé.”
Về mặt thể lực để duy trì tìиɧ ɖu͙© của hai bên, Lancer vẫn còn quá nhẹ tay, rõ ràng hắn ta có thể coi cậu là bình chứa nướ© ŧıểυ, hoặc là phạt cậu vừa bị cᏂị©Ꮒ miệng nhỏ bên dưới lẫn miệng nhỏ bên trên.
Lâm Lực ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của Alpha trong sự tiếc nuối… nhưng ngày mai cậu có nhiệm vụ, thôi thì nhẹ tay vẫn tốt hơn là nhảy múa ở lằn ranh điên cuồng.
Nhưng tâm trạng vui vẻ của Lâm Lực lại hoàn toàn biến mất vì một câu nói của Lancer trước khi hắn ta rời khỏi ký túc xá.
Lâm Lực buồn bực mở cơ giáp công binh ra.
[Dù gì thì tôi cũng là con cháu của dòng dõi quý tộc, rồi sẽ có ngày tôi phải kết hôn với Omega, lần này tôi về là để tham gia buổi xem mắt.]
Alpha đáng chết.
Lâm Lực nghĩ lại, Lancer chưa từng hứa hẹn với cậu lần nào, chỉ gửi lời mời cho cậu vào đúng ngày kỳ nhạy cảm diễn ra hằng năm. Nếu trong quá trình này, Lancer “nɠɵạı ŧìиɧ” một lần, đi tìm bất kỳ ai đó chứ không phải cậu thì cũng chẳng khiến cậu có ảo giác “có lẽ ngày tháng êm đềm cứ thế mà trôi” đâu!
Đáng chết, nói cho cùng thì Alpha cũng ôm chấp niệm xây dựng tổ ấm củng cố gia đình quá sâu!
Ngay cả khi không thể đánh dấu Beta, không thể trói buộc được Beta thì từ trước tới nay cậu cũng chỉ có một Alpha là Lancer, có khác gì trói buộc đâu chứ?
Lâm Lực tức giận tới nỗi hai mắt bốc lửa, thấy tình thú là cậu rút vũ khí ra ngay… đáng lẽ cậu nên phát tín hiệu cứu viện rồi mới chiến đấu, nhưng Beta đang tức giận, chỉ nghĩ tới chuyện gϊếŧ chóc. Khi chiến sĩ cơ giáp ở căn cứ gần nhất nhận được tín hiệu chiến đấu, chạy tới chiến trường thì cho dù là lính lâu năm cũng phải chấn động vì cảnh tượng máu tanh tàn khốc đó.
…Trời ơi, binh tiếp viện Lâm Lực còn đáng sợ hơn cả trước kia, kinh khủng quá, làm người ta sởn tóc gáy, muốn… áp đảo cậu.
Dù là về chiến đấu này hay là chiến đấu kiểu khác.