Không Thể Đánh Dấu (EABO)

Chương 2: Ép A thành S 1

“Nuốt sâu thêm một chút nữa.”

Alpha tóc đỏ ra lệnh cho Beta, hắn ta giữ chặt lấy gáy Beta, khiến cậu khó thở, cũng chẳng thể lùi ra sau lưng. May mà Lâm Lực cũng chẳng có ý định lùi ra sau lưng, cậu há miệng rộng ra, nghiêng qua một bên để Alpha có thể dễ dàng đút vật dài vào cổ họng của mình.

Dươиɠ ѵậŧ của Lancer cực kỳ bá đạo, giàu tính xâm lược như bản thân hắn ta, dù chỉ mới thể hiện ra một chút cũng đủ khiến mọi người tự ti.

Nhưng Lâm Lực cũng đã quen với kích cỡ và độ vểnh của dươиɠ ѵậŧ, chẳng mấy nhiều sức lực, cậu đã nuốt vào tới tận gốc rồi dừng lại. Đầu nấm vô to của dươиɠ ѵậŧ đâm vào cổ họng cậu, chạm vào nơi sâu nhất.

Điều này khiến Lâm Lực chỉ có thể thở gấp, cảm giác thiếu oxy khiến trước mắt cậu tối sầm, đầu ngón tay mảnh khảnh dần tê tái, nhưng cảm giác được lấp đầy kín cũng cho cậu trải nghiệm cực kỳ phong phú.

Mười giây, hai mươi giây.

Beta co rút cổ họng siết chặt lấy dươиɠ ѵậŧ Alpha, thở dốc theo bản năng sinh lý, cậu run rẩy buồn nôn theo phản xạ tự nhiên, mà bất kỳ một phản ứng sinh lý nào cũng vì phục vụ cho dươиɠ ѵậŧ, trong giây phút này, chúng chỉ khiến bọn họ càng có trải nghiệm hưng phấn hơn. Mà khi hành vi trái với bản năng sinh lý này tạm ngừng, Beta bắt đầu nuốt dươиɠ ѵậŧ một cách gấp gáp, với góc độ nhìn từ trên xuống, vòng eo nhỏ nhắn như có thể ôm bằng một tay lên nhấp nhô lên xuống, làn da trắng nõn bắt đầu ửng hồng xinh đẹp.

Lancer như chìm trong cái hang động mê hồn, cổ họng mềm ướt nóng ấm còn biết co rút khiến hắn thấy thoải mái hết cả người, như thể có vô số nguồn kɧoáı ©ảʍ như điện cùng chạy dọc cơ thể, hắn ta cũng va chạm vào nơi thoải mái nhất hết lần này tới lần khác. Hắn ta sung sướиɠ đến nỗi chỉ muốn bắn ra, nhưng hắn ta lại không muốn bắn lần đầu nhanh như thế. Trong cảm giác thỏa mãn 90% và 10% kiềm chế, Alpha vỗ nhẹ lên gương mặt Beta như bố thí cho cậu, khiến làn da nóng hổi kia đỏ ửng hơn bình thường, để lại dấu tay rõ rệt.

Có lẽ Lâm Lực cũng đã đạt tới giới hạn, cậu co rút cổ họng liên hồi, tất nhiên là chuyện này càng khiến Lancer thấy sướиɠ hơn. Sau đó cuối cùng hắn ta cũng rút dươиɠ ѵậŧ ra, chỉ chừa qυყ đầυ trong miệng Lâm Lực. Một tiếng “a” vang lên, hơn một nửa không khí từ cổ họng bị kéo ra ngoài, cuối cùng Lâm Lực cũng có thể thở được.

Cậu thở hổn hển từng hơi.

Lancer cười nói, “Lần này cậu nuốt lâu thật, cậu thèm như vậy sao?”

Vành mắt xếch của Lâm Lực ửng đỏ, không chỉ đỏ mà còn có nước mắt sinh lý, thậm chí là hơi sưng lên, nhưng vẫn chưa bắt đầu mà trông cậu đã có vẻ yếu ớt khiến Alpha cảm thấy thỏa mãn. Vậy nên hắn ta lại cắm qυყ đầυ vào miệng cậu vài lần, không kìm được mà háo hức muốn thử.

Lâm Lực ra sức mυ'ŧ qυყ đầυ mấy lần, nâng chóp mũi và môi liếʍ láp lấy lòng rồi nói, “Chỉ có một phút rưỡi thôi sao? Tôi cảm thấy lần sau chúng ta có thể thử hai phút.”

Lancer cười nhạo, hắn ta cầm dươиɠ ѵậŧ đánh vào mặt Beta, “Thôi, cậu đừng khiêu chiến thứ này, tôi không muốn nhịn suốt hai phút ở đó mà không nhúc nhích.

“Ừ.” Lâm Lực ngước mắt lên, nhìn hắn ta qua vật to kia, “Làm một nháy nhanh không?”

Nhanh.

Lancer rất thích chữ “nhanh” này, thậm chí hắn ta cảm thấy nếu cổ họng của Lâm Lực có thể chịu đựng được, hắn ta có thể cᏂị©Ꮒ cậu suốt ngày mà không ngừng nghỉ. Tiếc là cùng lắm thì cổ họng của cậu cũng chỉ mở rộng tới bước thứ hai…

Rõ ràng là Alpha rất mong chờ, nhưng hắn ta không hề thể hiện chút nào, hắn ta mở rộng hai chân ra, tỏ vẻ không hài lòng, “Tôi sẽ không dừng lại nửa chừng đâu, sao cậu lại thấp kém đến thế, thích chơi khẩu vị nặng này.”

Lâm Lực nhếch môi nói, “Tới đi, mắng ác một tí.” Sau đó cậu lại nuốt dươиɠ ѵậŧ của Lancer vào.