Phiêu Lưu Ngày Tận Thế

Chương 1

Chương I khởi đầu của những ngày tận cùng.

"Bạn có biết không dù ngày tôi nói lời từ giã thế giới này thì trái đất nó vẫn còn quay mà phải không? ”

Trái đất nơi tôi sống vô cùng tuyệt vời có rừng núi, sống hồ, biển cả mênh mông, sinh vật đa dạng hoa lá đua nhau phát triển khắp nơi tất cả mọi thứ tạo nên một thế giới vôi cùng đáng sống.

Nhưng đấy chỉ là quá khứ thôi, mười năm trước một thiên thạch từ đâu rơi xuống mang theo những vi khuẩn lạ chúng xâm nhập vào động vật kể cả con người cũng không là ngoại lệ, khi xâm nhập vào cơ thể chúng biến tất cả thành những sinh vật quái dị sẽ tấn công bất cứ ai bất cứ thứ gì có sự sống con người đã không ngồi yên chịu trận các nước đã liên minh lại với nhau và bắt đầu chiến đấu.

Hàng loạt cuộc chiến khóc liệt từ súng đạn cho đến vũ khí hạt nhân nhưng không tổn thất là quá lớn đối với con người bọn thây ma không chỉ khỏe mà chúng còn có thể nhân bản lên theo đó số lượng và chất lượng của chúng ngày một vượt trội hơn so với con người.

Cuối cùng phía con người đã đưa ra một quyết định đâm thẳng vào lòng đất các nước sẽ chia nhau vũ khí hạt nhân và đồng loạt kích nổ chúng với hi vọng quét sạch một lần và mãi mãi như kẻ bị quét sạch lại chính là họ .

Hơn chính mươi phần trăm dân số đã bay màu sau lần đấy còn bọn quái vật do đã thích nghi với phóng xạ từ những lần trước nên không bị ảnh hưởng những con chết do vụ nổ cũng được thay thế ngay bằng những con mới, và thế cái thế giới sắp sửa lụi tàn này sẽ trông cậy vào mười phần trăm dân số còn lại đó, ấy chà cũng đã được mười năm rồi nhỉ.

Bên dưới những tòa nhà cao tầng nhuộm màu xanh do rêu bám đầy có một chàng thanh niên đeo kính mái tóc màu đen đậm xoăn dần về cuối ngọn tóc thần hình thì vừa phải cậu ta nấp sau khung cửa sổ trong một tòa nhà đổ nát chĩa thẳng khẩu mosin nagant đời một chính bốn mươi lăm về phía bụi rậm cách đó không xa cậu ta đang làm gì vậy nên bạn hỏi thì tôi xin trả lời rằng cậu ta đang chờ đợi đúng chờ đợi con mồi của anh ta đi đến bỗng từ phía bụi rậm bước ra một con hươu sao có vẻ chưa bị biến dị cậu ta nhẹn nhàng nín thở siết cò.

“Đoàng”

Sau tiếng súng con hươu đếch sao cả trái lại cậu ta phải chạy thục cả mạng vì lũ quái vật rất nhạy cảm với tiếng động, anh chàng vừa cầm khẩu súng vừa chạy thoăn thoắt qua những tòa nhà đổ nát mãi cho tới khi đến một tần thượng của một tòa nhà nào đó anh ta mới dừng lại thở dài và nói.

“Hơi lại phải ăn rêu xanh hải phòng rồi!”

Sau một ngày dài tìm kiếm thức ăn tôi lại quay về biệt thự ngàn sao của mình nói cho sang thôi chứ nó có khác gì một căn chòi tồi tàn đâu, tôi vừa về đến nhà phải đã phải thay vôi bộ đồ ước đẫm mồ hoi rồi mới cất khẩu mosin nagant đời một chính bốn mươi lăm vô tủ tháng bảy ở đây nóng như cực hình nóng từ sáng đến tối chưa kể cả những cơn gió mang theo bụi phóng xạ cực kỳ độc hại loay hoay một hồi tôi mới làm xong việc thì lúc trời cũng đã tôi màng đêm bao phủ khắp một thành phố không thấy một thứ ánh sáng nào ngoài những ánh sao nhỏ bé mập mờ tôi vừa cầm cộng rêu đang nhai dở vừa nhìn ra ngoài tôi nói.

“Hơi nơi này toang rồi phải tìm một chỗ khác thôi!"

Dẫu sao thì số lần tôi chuyển nhà cũng nhiều như số lần crush từ chối lời tỏ tình của bạn vậy, được một lúc cộng rêu trên tay tôi đã hết cũng là lúc tôi đưa ra quyết định [nói thiệt thì vị của cộng rêu đấy cũng không tệ lắm].

Sáng hôm sau tôi đã dậy từ rất sớm để sắp xếp đồ đạc mang theo nói cho dài chứ những thứ tôi mang theo chỉ có khẩu mosin nagant đời một chính bốn mươi lăm đạn dược bản đồ la bàn vài gói lương khô nước uống và cái mặt nạ phòng độc mv5 thôi vậy đấy mà lựa mãi cho đến tận trưa mới sống và thế đấy hành trình của tôi một kẻ lãng du giữ cái thế giới sắp sửa lụi tàn này lại bắt phải không nhỉ.