Phó Tri Bách từ trên xe xuống, đã bị ánh mặt trời làm chói mắt.
Trợ lý lập tức lấy ô cho hắn, hắn đeo kính râm, nghiêm mặt đi về phía trước.
Hoạt động lần này là quản lý tự tiện nhận cho hắn, gọi là “Gửi yêu thương vào núi”, người lên kế hoạch cho hoạt động này là một đại minh tinh điện ảnh, có tiếng tăm rất lớn trong giới. Để Phó Tri Bách có thể leo lên chiếc xe này, quản lý của hắn còn tốn công sức một phen, chỉ tiếc Phó Tri Bách không cảm kích, sau khi xuống xe cũng không đợi người phía sau, cắm đầu đi trước.
Từng chiếc ô tô đậu dưới chân núi, bọn họ giúp đỡ khu nghèo khó ở vùng núi, đoạn đường phía trước ô tô không vào được, mọi người đành phải đi bộ. Máy ảnh đã sẵn sàng, các ngôi sao đã chỉnh tề trang phục mỉm cười trước ống kính.
Phó Tri Bách đứng cách đó không xa, thấp giọng nói: “Cái này có gì khác với trình diễn đâu?”
“Thầy Phó anh đừng nói nữa, họ đang đến kìa.” Trợ lý nơm nớp lo sợ nhìn thoáng qua bên kia, Phó Tri Bách đã đi lên.
Mấy người Tiêu Hoành Uông Minh nhìn nhau vài lần, trong mắt đều là khinh thường.
Ai cũng biết Phó Tri Bách là dựa vào nguồn lực trong nhà mới có được vận khí như hôm nay, mà bản thân hắn ngoại trừ có một gương mặt được fan yêu thích ra, còn lại chả có gì cả.
Còn khoảng nửa đường nữa mới đến đồi núi, trong đoàn này còn có hai ngôi sao nữ, tuy rằng rất mệt, nhưng đều bởi vì có máy quay ở đây, cố nén sự không kiên nhẫn trong lòng.
Cuối cùng đi hơn nửa tiếng, bọn họ đứng trên một ngọn núi hơi cao và nhìn thấy ngôi làng bên trong.
Tiêu Hoành hưng phấn mà nói với máy quay: “Chúng tôi tới rồi, tiếp theo chúng tôi sẽ bắt đầu một tuần của chuyến đi mùa xuân yêu thương, mang lại sự ấm áp cho trẻ em ở vùng núi nghèo.”
Y nói xong, ống kính đảo qua mặt mấy minh tinh. Tất cả mọi người đều có vẻ mặt mong chờ. Chỉ trừ Phó Tri Bách, hắn đeo kính râm ôm cánh tay đứng ở một bên, nét mặt lạnh lùng.
Bọn họ tiến vào thôn làng, lúc trước quản lý của Tiêu Hoành đã chào hỏi trưởng thôn, hơn nữa còn cho một khoản tiền. Trưởng thôn sớm đã đưa dân làng nghênh đón bọn họ ở cửa thôn, Tiêu Hoành đi lên nhiệt tình hàn huyên cùng họ.
Dân làng chưa bao giờ thấy nhiều minh tinh như vậy, ai nấy đều đỏ cả mặt.
Bọn họ ở lại đây năm ngày, mỗi minh tinh đều được phân đến một hộ dân, mọi người đi cất hành lý trước.
Phó Tri Bách được phân tới một hộ gia đình ở phía đông thôn, còn một đường dài phía trước. Cameraman theo hắn đang chật vật bước đi với một số thiết bị trên lưng, Phó Tri Bách nhìn vào máy quay, cố tình đi chậm lại.
Chủ nhà tên là Hạ Vân An dẫn Phó Tri Bách về nhà, suốt đường đi Hạ Vân An đều vô cùng nhiệt tình bắt chuyện với hắn, nói về nhà mình, nói về hoàn cảnh sinh hoạt bên này, nói về trường học trong thôn. Phó Tri Bách gật gật đầu, tỏ vẻ mình đang nghe.
Đi ước chừng mười phút, rốt cục đến nhà Hạ Vân An, là nhà tự xây dựng, nhà gỗ hai tầng, rất cũ kỹ, một ít gỗ bên ngoài đã trở nên sạm đen, bị sâu mọt ăn rất nhiều lỗ.
Phó Tri Bách đứng ở bên ngoài quan sát căn nhà này, thở dài, tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt hoa đào xinh đẹp, có một nốt ruồi ở khóe mắt làm cho người ta nhịn không được nhìn thêm lần nữa.
“Ngài Hạ, tôi ở đâu?”
“Đừng, đừng gọi tôi là ngài Hạ, cậu ở tầng hai, mấy ngày trước tôi đã dọn dẹp căn phòng kia cả rồi, còn làm một cái giường mới nữa, lớn hơn trước kia một xíu.”
Phó Tri Bách gật gật đầu, cầm lấy một cái vali, trợ lý cầm lấy một cái khác, đi lên tầng.
Cầu thang nhà gỗ bởi vì trọng lượng mà rung lắc “kẹt kẹt”, Phó Tri Bách trầm mặt, chậm rãi đi lên tầng hai.
Phòng Hạ Vân An chuẩn bị cho hắn coi như sạch sẽ, chăn gối đều đổi mới. Phó Tri Bách bỏ vali xuống, sờ sờ chăn giường, hắn lại nhìn bốn phía, sau đó nói với Hạ An Vân: “Chú ở đây chỉ có ở một mình thôi sao?”
“Không, vợ tôi đang hái rau dại trên núi để tối nấu cơm, rau dại này xào thịt băm rất thơm.” Hạ Vân An mỉm cười thật thà với hắn, lại nói: “Còn có hai đứa nhỏ, đi giúp vợ tôi rồi, đợi lát nữa sẽ trở về.”
“Họ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Một đứa hai mươi bốn tuổi, đứa còn lại mười ba tuổi.”
Phó Tri Bách gật gật đầu, lại nghe Hạ Vân An nói: “Căn phòng này chính là của đứa lớn, nó chủ động nói muốn nhường cho cậu dùng.”
Lúc này, dưới tầng truyền đến tiếng động, trên mặt Hạ Vân An vui vẻ, nói với Phó Tri Bách: “Vợ con tôi đã về rồi.”
Hạ Vân An “lộp bộp” chạy xuống lầu, tuy Phó Tri Bách rất muốn nằm nghỉ một hồi, nhưng máy quay ở đây, hắn chỉ có thể kéo thân thể mệt mỏi từ trên tầng đi xuống.
Xuống dưới tầng, liền nhìn thấy một người phụ nữ gầy gò, tay nắm tay một cậu bé vừa mập vừa đen. Hạ Vân An đi qua, vỗ vỗ vai cậu bé, nói với Phó Tri Bách: “Con trai út Hạ Quang Diệu của tôi.”
Cho dù Hạ Vân An không giới thiệu, người bên ngoài liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, đứa nhỏ này hơi mập, mũi tẹt và mắt ti hí kia gần như giống hệt ba nó.
Nhóc mập mạp đen thui cười cười với Phó Tri Bách, Phó Tri Bách gật đầu.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng “ầm”, một thùng nước đổ xuống đất, nước văng khắp nơi. Quần Phó Tri Bách ướt một mảng lớn, đầu tiên hắn nghe được Hạ Vân An trách cứ, giương mắt nhìn ra cửa, thấy là thanh niên gầy yếu, mặc một chiếc áo ngắn tay nhăn nhúm, trên quần áo còn có vết bẩn loang lổ.
“Xin lỗi, tôi… tôi không cố ý.” Biểu cảm trên mặt thanh niên là một sự hoảng hốt, ánh mắt dè dặt.
Phó Tri Bách thấy trong lòng bàn tay anh còn có hai vết hằn thật sâu do bị siết chặt, hắn mím môi bảo: “Không sao.”
“Cậu Phó xin lỗi cậu, đây là con trai lớn của tôi tên Hạ Tức.”
Hạ Vân An còn chưa nói xong, đứa con trai út Hạ Quang Diệu đã hô: “Hạ Tức là một thằng ngốc, khi còn bé bị sốt, đầu óc cũng bị sốt đến hư luôn.”
Ánh mắt Phó Tri Bách đặt trên người Hạ Tức, Phó Tri Bách rơi vào tầm nhìn của anh, anh rụt cổ lại.