Ngu Già Tuyết không hề hay biết, nàng còn chưa bắt đầu khảo hạch nhập môn, đã bị một con chim to lớn nào đó để mắt tới.
Lúc này, nàng đang trà trộn trong đám đông, vừa đi vừa trò chuyện với hệ thống.
[Nói mới nhớ, ta vẫn chưa hỏi ký chủ, tại sao ngươi lại chọn tu luyện bút đạo vậy?]
"Còn có thể là gì nữa?" Không cần suy nghĩ, nàng lập tức đáp: "Đương nhiên là để trở thành đại năng danh chấn thiên hạ rồi!"
Ai lại không có một giấc mộng tiên nữ tung hoành thiên hạ nhờ vào họa kỹ chứ?
Từ khi còn là bên A trong công ty game, nàng đã ngứa ngáy tay chân, nay rốt cuộc có thể thực hiện ước mơ!
Hệ thống: [……]
[Ký chủ không cân nhắc đổi mục tiêu sao?]
Nó không có ý xem thường ai, nhưng mục tiêu này có vẻ hơi cao vời một chút.
Sau khi tính toán, hệ thống nhận ra so với việc hoàn thành giấc mộng xa vời này, để ký chủ của nó đi theo con đường ngược văn, sắm vai nữ chính nguyên tác, xác suất thành công còn lớn hơn nhiều!
Ký chủ của nó rất thông minh, mà người thông minh… hẳn là phải có chút tự nhận thức bản thân chứ nhỉ?
"Đổi cái gì mà đổi."
Liên tiếp hai lần dùng bút hóa giải tình huống, Ngu Già Tuyết tràn đầy tự tin: "Ngươi xem ta trước đó, tuy có hơi trắc trở một chút, nhưng cuối cùng chẳng phải đều vẽ ra rất đẹp, rất thành công hay sao? Ta đã nói rồi, trên đời này không có gì đơn giản hơn việc vẽ tranh!"
Trong lòng nắm chắc, nhưng chẳng nắm được bao nhiêu.
Hệ thống im lặng.
Nếu biến gương thành quả sầu riêng cũng được tính là họa kỹ xuất chúng, vậy thì ký chủ của nó quả thực thiên phú dị bẩm.
Giữa lúc một người một hệ thống đang ra sức thuyết phục đối phương, bỗng một giọng nói trong trẻo ôn hòa vang lên, xuyên qua tiếng ồn ào, ngân vang ngay bên tai, lập tức khiến lòng người an tĩnh.
"Xin chào các chư vị đạo hữu."
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy trên sân khấu vốn trống không, chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện hai bóng người.
Một nam một nữ, đều là tuyệt thế giai nhân.
Nam tử khoác trường bào xanh thẫm viền tơ, sống mũi cao thẳng, trên chóp mũi đeo một phiến kính mỏng, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, sau lưng lơ lửng một quyển sách mở rộng. Nữ tử mặc váy dài gấm vàng nhạt, tay đặt hờ lên chiếc lụa bạc vắt ngang cánh tay, sau lưng là một vầng trăng thượng huyền, thoạt nhìn như tiên tử ©υиɠ Quảng Hàn.
Động tác của cả hai vô cùng tao nhã, nhất cử nhất động thực sự giống như thần tiên giáng thế.
Nam tử nhẹ phẩy tay áo rộng, trước mặt lập tức tản ra sương trắng, rồi lại ngưng tụ, trong tấm thủy kính mờ mịt sương khói hiện lên trùng điệp non cao, mây mù lượn lờ vấn vít lưng chừng núi, thấp thoáng ẩn hiện những đình đài lầu các, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng chim hót thanh tao, quanh quẩn giữa núi rừng, du dương êm tai.
Ngọc lâu tiên cảnh, linh khí mịt mờ.
Đây chính là Hi Hòa Tông.
"Thanh chính đoan nhã là đạo ta, nhật chiếu Hi Hòa rạng ngàn năm."
Nam đệ tử giọng điệu trang nghiêm, tự nhiên mang theo áp lực. Nữ đệ tử liếc nhìn đám tân đệ tử nhập môn phía dưới đã có phần căng thẳng, mỉm cười dịu dàng: "Hôm nay nhất định đại cát, mới có thể may mắn cùng chư vị hội ngộ tại đây."
Bầu không khí căng thẳng thoáng chốc dịu xuống.
Ngu Già Tuyết nghe rõ ràng trong đám đông có mấy tiếng hít khí lạnh.
Màn xuất hiện này quá mức chấn động, đến nỗi nàng cũng không nhịn được mà "Shhh" một tiếng.
Hệ thống lập tức cảm thấy tim gan run rẩy.
Nó vẫn luôn không rời đi, chính là vì lo lắng điều này.
Xuyên sách thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Dù sao đây cũng là một thế giới hoàn toàn khác biệt so với trước kia. Rất nhiều ký chủ dù thoạt nhìn có vẻ thích ứng rất tốt, nhưng dưới sự va chạm mạnh mẽ của hoàn cảnh mới, khó tránh khỏi mất cân bằng nội tâm, dẫn đến tâm ma hoành hành. Cuối cùng, hoặc là lạc bước vào con đường sai trái, hoặc là vì tự ti mà "hắc hóa", thậm chí là tự hủy hoại chính mình.
Những chuyện như vậy, trong Cục Xuyên Không không hề hiếm gặp.
[Ký chủ…]
Còn chưa kịp nói hết câu, nó đã nghe thấy giọng điệu tràn đầy sùng kính của Ngu Già Tuyết vang lên trong lòng: "Linh à, ngươi tìm cơ hội chuẩn bị một chút..."
"Lần sau ta cũng muốn ra sân như vậy!"
Xiêm y hoa lệ, mây khói lượn lờ, bên người mang theo mỹ nhân tỷ tỷ!
Hu hu, quá tiên khí, quá phù hợp để ra vẻ!
Nàng thích quá đi mất!
Hệ thống: […… Cút.]
Nó biết ngay mà!
Cái gì mà "tự ti", cái gì mà "sốc văn hóa", toàn là giả dối!
Trong đầu ký chủ nhà nó hoàn toàn không có mấy thứ phức tạp đó, chỉ toàn là nghĩ cách ra vẻ mà thôi!