Chuyện này phải kể từ đầu.
Hôm ấy, Ngọc Ảnh Liên nói rõ thân phận, hiện nguyên hình là một con Thiên Nga Ngọc Hạc, mang theo Ngu Già Tuyết rời khỏi Vô Thượng Kiếm Tông, thuận lợi không gặp trở ngại nào, cuối cùng đến được Hi Hòa tông.
Nói tới cũng trùng hợp, kỳ khảo hạch nhập môn của Hi Hòa tông sắp diễn ra.
Ngu Già Tuyết thuận thế hành động, từ biệt Ngọc Ảnh Liên, người từ lúc rời khỏi Kiếm Tông đến giờ sắc mặt luôn vi diệu, rồi trà trộn vào đoàn người. Chẳng bao lâu sau, nàng đã hòa nhập cùng nhóm đệ tử tham gia khảo hạch.
Mọi thứ diễn ra trùng hợp đến đáng kinh ngạc.
Ngọc Ảnh Liên mặt không đổi sắc nhìn theo bóng nàng khuất dần, khóe miệng co giật quay sang bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi có phải sớm đã biết rồi không?”
“Biết chuyện gì?”
Thẩm Tuyết Chúc thu lại ánh mắt đang dõi theo Ngu Già Tuyết, khẽ thở dài: “Sư đệ hiểu lầm rồi, món ăn thần kỳ ấy, ta cũng mới thấy lần đầu.”
Giọng nói dịu dàng mà khoan dung, bất cứ ai nghe cũng khó có thể bắt bẻ.
Thế nhưng Ngọc Ảnh Liên lại như bị chọc giận, nhất là khi nghe hai chữ “sư đệ”, khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu lập tức đỏ bừng, lông tơ dựng ngược quát lớn: “Thẩm Tuyết Chúc, ngươi đừng có ra vẻ mặt bản tôn!”
“Người khác có thể bị vẻ mặt dịu dàng rộng lượng này của ngươi lừa gạt, chẳng lẽ bản tôn cũng sẽ bị ngươi lừa chắc?" Ngọc Ảnh Liên nghiến răng: “Nếu không phải trăm năm trước giao đấu với ngươi, bản tôn mới không lưu lạc đến tình cảnh này!”
“Đúng vậy.”
Thẩm Tuyết Chúc khẽ gật đầu, khóe môi vẫn vương nét cười ôn hòa như gió xuân, tính khí cực kỳ tốt.
Hắn chậm rãi nói: “Nếu không phải ta, ngươi đã chết ở biến giới hỗn độn Cửu U rồi.”
Ngọc Ảnh Liên: “……”
Nói vậy cũng không sai.
Ngọc Ảnh Liên không chỉ đơn thuần là “Ngọc Ảnh Liên”, chân thân của hắn ta thực chất từng là Yêu Chủ Hỗn Độn.
Trăm năm trước, hắn ta bị phản bội, ma khí xâm nhập tâm mạch, thần trí hoàn toàn mất kiểm soát, suýt nữa đã trở thành quân cờ của kẻ khác mà phá tan biên giới, lao xuống nhân gian đại khai sát giới, khơi mào đại chiến giữa nhân tộc và yêu tộc. Khi đó, người ngăn cản hắn ta lại chính là vị “Cửu U Chân Quân” cuối cùng canh giữ nơi ấy.
Mãi về sau Ngọc Ảnh Liên mới biết, vị Cửu U Chân Quân này không mang họ Diệp như những đời trước, mà lại mang họ Thẩm.
Thẩm Tuyết Chúc.
Hắn mang trong mình hai dòng máu yêu tộc và Diệp gia. Tuy không hoàn toàn yêu hóa, nhưng cũng chẳng được Diệp gia khi ấy thừa nhận. Cơ duyên xảo hợp, cuối cùng hắn bị đẩy đến biên giới hỗn độn Cửu U chờ chết.
Ai ngờ Thẩm Tuyết Chúc thiên tư trác tuyệt, không những bảo vệ Cửu U vững chắc mà còn giúp Diệp gia giữ vững uy danh hiển hách.
Đáng tiếc, đến trận chiến cuối cùng kia, người tính lại không bằng trời tính.
Giây phút cuối cùng trước khi bị ma khí chiếm đoạt thần trí, Ngọc Ảnh Liên thầm nghĩ, lão tử thà chết cho triệt để, chứ tuyệt đối không trở thành con rối trong tay đám người kia, lại càng không muốn trở thành lưỡi dao đâm vào bằng hữu của mình.
Mang theo quyết tâm liều chết như vậy, một khắc đó Ngọc Ảnh Liên còn có chút đắc ý dào dạt.
Hắn ta nghĩ, một cái chết hào hùng như vậy, đủ để lưu danh sử sách tu chân giới rồi chứ?
Giống như nhân gian vẫn thường nói “bạch nguyệt quang”, “nốt chu sa” gì đó, lần này hắn ta chắc chắn sẽ để lại dấu ấn sâu đậm, thậm chí có thể vượt qua Thẩm Tuyết Chúc, vươn lên vị trí đầu bảng “Mỹ Nhân sáng chói” trong giới tu chân!
Biết đâu trăm ngàn năm sau, những cô nương nhân tộc và yêu tộc đọc tiểu thuyết truyền kỳ, nguyên hình của nhân vật nam chính đều dựa theo hắn ta mà viết thì sao?
Haizz, càng nghĩ càng thấy đáng giá!
Ôm lấy suy nghĩ ấy, Ngọc Ảnh Liên nhắm mắt, rời đi rất thanh thản.
…
Rồi chớp mắt một cái, hắn ta lại tỉnh dậy.
Hay nói đúng hơn, là sống sờ sờ bị thối tỉnh!
“Ta nói chứ, ngươi đặt cho ta cái danh con riêng của Ngọc gia thì thôi không nói, yêu lực mất sạch, thân thể biến nhỏ cũng là lẽ thường tình. Nhưng thấy ta cứ xoắn xuýt về cái gọi là ‘hồn ấn’ gì đó, ngươi không thể nhắc ta một tiếng à…”
Thật sự quá mất mặt!
Ngọc Ảnh Liên lầm bầm, dù sao hắn ta cũng từng là vạn yêu chi chủ, dĩ nhiên có cách tu luyện riêng.
Có hồn ấn thì tốt, nhưng không có cũng chẳng hề gì.
Thẩm Tuyết Chúc lắc đầu: “Ta không nhắc được ngươi.”
Ngọc Ảnh Liên dường như còn muốn tranh luận thêm, nhưng Thẩm Tuyết Chúc chỉ khẽ liếc hắn ta một cái, nhẹ nhàng cười, chậm rãi nói: "Chỉ sợ ngươi lại mở miệng một câu ‘Nếu tin vào số mệnh, những kẻ tu tiên như chúng ta còn hy vọng gì nữa?’, rồi lại thêm một câu ‘Đại sư huynh bế quan trong động phủ đã lâu, không chỉ tu vi tăng vọt, ngay cả thiên cơ cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.’"
Thẩm Tuyết Chúc thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng: "Dù sao mặc kệ ta có khuyên ngươi thế nào, kết quả cũng chẳng thay đổi. Thay vì phí công vô ích, chi bằng sớm buông bỏ, trở về với cát bụi, há chẳng phải càng thêm thanh tịnh tự tại?"
Ngọc Ảnh Liên: "……"
Được rồi được rồi, chẳng qua chỉ là chút chuyện cũ không mấy vẻ vang, có cần phải nhắc đi nhắc lại mãi như thế không?
Còn nữa…
"Ngươi có thể đừng bắt chước giọng điệu của cô nương nhân tộc kia không?" Ngọc Ảnh Liên nhịn hồi lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
Thẩm Tuyết Chúc khẽ nhướng mày: "Tại sao?"
Ngọc Ảnh Liên trầm tư chốc lát, thành thật đáp: "Quá khinh người."
Hắn ta quả thực rất muốn mang cô nương kia đến trước mặt Ngọc Quang Hạo và Ngọc Lâm An để chọc tức bọn họ --- Đừng nói Ngọc Ảnh Liên vốn không phải thiếu niên mười một mười hai tuổi như vẻ bề ngoài, không nên hành xử ngây thơ như vậy. Thực tế hắn ta chính là mãi mãi tuổi xuân như thế đấy!
Nhưng điều này không có nghĩa là, khi nghe ai đó dùng giọng điệu “đâm chọt” đặc trưng của Ngu Già Tuyết để nói chuyện, hắn ta sẽ không cảm thấy khó chịu.
Quá khinh người, khiến lòng như bốc lên một ngọn lửa vô danh, làm thế nào cũng chẳng thể dập tắt được.
Bởi vì nội dung trong lời nói của đối phương hoàn toàn không tìm ra nửa điểm sai lầm!
"Hóa ra là vậy." Thẩm Tuyết Chúc khẽ gật đầu, giọng điệu vẫn bình thản ôn hòa: "Không còn cách nào khác rồi, ta vẫn sẽ dùng thôi."
Khóe miệng Ngọc Ảnh Liên giật giật, theo phản xạ hỏi: "Vì sao?"
Thẩm Tuyết Chúc nhướng mày, dường như lấy làm lạ khi hắn ta cũng hỏi lại, thần sắc ôn hòa lộ ra chút thương hại, nhìn Ngọc Ảnh Liên đến mức hắn ta nổi da gà.
Luôn cảm giác lời sắp thốt ra từ miệng đối phương tuyệt đối chẳng phải thứ gì hay ho---
"Vì sao ư? Tất nhiên là vì ta thích rồi."
Thích?
Thích cái gì?
Thích giọng điệu của nàng, hay thích con người nàng?
Trong đầu Ngọc Ảnh Liên mơ hồ nảy ra một nghi vấn, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đã nghe thấy Thẩm Tuyết Chúc thở dài, giọng điệu lại càng thêm ôn hòa thương hại.
"Ngay cả vấn đề đơn giản thế này cũng hỏi ra được... Bây giờ sư đệ đã khôi phục toàn bộ ký ức, đợi khi trở lại núi phong, tự mình tìm chút tiên đan linh chi mà ăn đi, đỡ phải..."
"... Thẩm Tuyết Chúc, ngươi câm miệng cho bản tôn!"
Tiên đan linh chi dùng để làm gì?
Tất nhiên là để bổ não rồi.