Lâm Thu Yến thở dài một hơi, Tiểu Phỉ không đưa bạn trai đến gặp bà, bà sợ Tiểu Phỉ đi sai đường. Nếu thực sự là như vậy, người mẹ như bà thật là thất bại, tội lỗi tày trời, hiện giờ Tiểu Phỉ đã đem người mang đến, bà cũng an tâm phần nào. Tiểu Phỉ có bạn trai là thật, hơn nữa gia cảnh không tồi, gia cảnh như vậy thật là gia đình bà có thể trèo cao được sao?
“Yên tâm chứ, ta thế nào không yên tâm.”
Giang Ý Phỉ lại cẩn thận hỏi thăm tình huống thân thể Lâm Thu Yến. Lâm Thu Yến nhất nhất đáp lại, mẹ con hai người ở chung thập phần hài hòa.
Lộ Diên chống cằm, ý cười hòa nhuận vui vẻ nhìn hai mẹ con cô ấy.
Mẫu từ tử hiếu? Ở Lộ gia hiển nhiên không có cảnh này, bọn họ một nhà có 3 anh em, Lộ Quân Thịnh từ nhỏ bị coi là người nối nghiệp Hoàn Quang, cha mẹ đều đặt tất cả tâm tư cho hắn. Đến khi Lộ Diên sinh ra, cũng là một đứa con trai nhưng sự chú ý thiếu hụt đến đáng thương, đến nỗi Lộ Tuyết Thần bởi vì là hài tử nhỏ nhất, lại là con gái, nên đạt được một chút sủng ái, nhưng cũng chỉ thế thôi.
Trong trí nhớ của Lộ Diên, hắn cùng cha mẹ của mình chưa bao giờ ở chung với nhau quá lâu.
Lâm Thu Yến vỗ vỗ bả vai Giang Ý Phỉ, “Ta thực sự tốt rồi, con đừng lo lắng. Cùng A Diên đi ăn cơm đi, sau đó hai đứa đi dạo chơi một lát.”
Giang Ý gật gật đầu.
Giang Ý Phỉ cùng Lộ Diên đi ra phòng bệnh.
“Cảm ơn.”
Lộ Diên liếc cô mọt cái thất sâu, “Muốn ăn cái gì? Cô đã ăn chưa?”
“Vẫn chưa.” Cô nhìn hắn, “Anh muốn đi đâu, tôi đi đó.”
Lộ Diên trầm mặt trong chốc lát.
Lên xe, Giang Ý Phỉ một đường trầm mặt không nói, giữa mày cũng gắt gao nhíu lại. Đối với cô mà nói, trước mắt một cửa ải này đã qua, mẹ cô sẽ an tâm, nhưng lúc bà ấy biết cô và Lộ Diên là quan hệ nam nữ, bà ấy sẽ không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó chứ?
Tiếp theo, Lộ gia muốn cùng Giang gia liên hôn, cô tất nhiên sẽ cùng Lộ Diên chia tay, đến lúc đó mẹ biết thì bà sẽ thấy ra sao đây?
Nghiêm trọng hơn là vạn nhất mẹ cô xem tin tức hay nghe ai nói Lộ Gia cùng Giang gia liên hôn… Cô không dám nghĩ đến cảnh tượng ấy.
Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, giống như vĩnh viễn đều không thể bình tĩnh an ổn, một chuyện xuất hiện, rồi lại một chuyện, kết thúc chuyện này là bắt đầu của chuyện kia. Có lúc cô thật cảm thấy cuộc sống này mệt thật!
Cuộc sống của cô, lúc nhỏ cha mẹ ly hôn, cô cùng mẹ nương tựa nhau mà sống. Cho dù là ở hoàn cảnh cực khổ nhất, cô chỉ có thể chịu đựng đến khi kết thúc.
...
Lộ Diên dẫn Giang Ý Phỉ đến một tiệm cơm có chút kì quái, cô chưa bao giờ đến nơi này, nhuwg nhìn Lộ Diên cùng vài người chào hỏi, cô liền hiểu. Đây là nơi, là địa phương thuộc về Lộ Diên, người đến đây không giàu, quý cũng là nhân tài xuất sắc.
Hai người cô vào một căn phòng nhỏ, không gian không xa hoa quý khí, mà là một phong cách đơn giản, cách bày trí làm cô bình tâm, thả lỏng sau nhưng giây phút căng thẳng, đấu tranh nội tâm.
“Cô không cần lo lắng về chị cô.” Lộ Diên chủ động lên tiếng, anh cũng rót cho Giang Ý Phỉ một ly trà, nước trà thanh u, cho dù là người không hiểu trà, cũng biết trà này không phải trà thường.
“Chị của tôi. Anh đã gặp qua rồi sao?”
“Tôi đã cảnh cáo cô ta, cô ta sẽ không đến trước mặt bác gái nhiều lời đâu.”
Giang Ý Phỉ đón nhận ánh mắt của Lộ Diên, hơn nửa ngày mới “Ân” một tiếng. Cô biế tâm lý bản thân mình không đúng lắm, hắn cảnh cáo Giang Ý Lam, rõ ràng chính mình cũng có chỗ lợi. Không phải lo lắng Giang Ý Lam nói năng lung tung, hắn có thể đối với Giang Ý Lam như vậy, phải chăng sau này cũng sẽ đối như vậy với cô?
Hắn nếu cùng Giang Tri Ngữ bên nhau, Giang gia người nếu để ý Giang Tri Ngữ, họ sẽ tìm hiểu sinh hoạt cá nhân của Lộ Diên, đến lúc đó họ tìm ra cô, cô như thế nào nói về quan hệ này đây?
Lộ Diên ngón tay gõ gõ trên bàn, “Sắc mặt khó coi như vậy, suy nghĩ cái gì sao?”
Giang Ý Phỉ lắc đầu, “Tôi chưa đến qua chỗ như này, nên có điểm tò mò.”
“Đúng không?” Lộ Diên hiển nhiên không tin vào lý do thoái thác này của cô.
Giang Ý Phỉ chỉ an tĩnh gật đầu.
Phụ vụ đem đồ ăn bưng lên bàn, mỗi một món ăn đều tinh xảo ngon miệng, mùi hương gây cuốn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vi giác, làm người ta muốn thử ngay lập tức.
Giang Ý Phỉ cái miệng nhỏ đang thưởng thức món ăn.
Lộ Diên hỏi tình hình công ty cô, anh hỏi gì cô trả lời cái ấy.”
Lộ Diên nhíu nhíu mày, “Lúc nãy cô nói cảm ăn tôi, là cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn anh đã nguyện ý đến bệnh viện gặp mẹ tôi, để bà ấy an tâm.”
Lộ Diên trầm mặc nhìn cô, đôi mắt sâu xa.