Chúng Ta Đều Phụ Tình Yêu

Chương 17: Giúp đỡ

Giang Ý Phỉ không biết vì sao Giang Ý Lam lại giúp mình nói chuyện, nhưng rõ ràng, người chị này của cô nếu không có lợi thì sẽ không làm. Cô lại càng rõ ràng hơn là tình cảm của mẹ đối với chị ta, mặc kệ chị ấy có làm quá đến mức nào, mẹ đều sẽ không trách chị ấy.

Thậm chí, bởi vì chị ấy không ở bên người mẹ lớn lên nên mẹ đối với Giang Ý Lam càng thêm áy náy và nhớ thương. Đến nỗi lúc chị ấy lựa chọn cùng người cha kia rời đi, mẹ chưa hẳn là không biết nguyên nhân trong đó. Chỉ là mẹ, bà ấy hy vọng con gái lớn đi theo chồng trước sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.

Giang Ý Phỉ hít sâu một hơi, cô đẩy cửa phòng bệnh bước vào: “Mẹ, hôm nay mẹ thấy khá hơn chút nào không?”

Lâm Thu Yến gật đầu, ánh mắt lại nhìn phía sau cô, thấy không ai xuất hiện, trên mặt bà thoáng qua một nét thất vọng.

Giang Ý Phỉ miễn cưỡng cười nói, “Anh ấy công việc bận rộn, ngày hôm qua đã đi công tác rồi ạ.”

Giang Ý Phỉ một hơi nhắc tới, rồi lại hiểu được, chính mình có nói thêm gì nữa, thì tất cả chỉ là lời nói dối.

Giang Ý Lam đứng dậy, giúp Lâm Thu Yến dịch dịch chăn, “Mẹ, người hảo hảo nghỉ ngơi, con cùng Phỉ Phỉ cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm. Chị em con đã lâu đều không có cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm đàng hoàng.”

Lâm Thu Yến nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, bà ta luôn hy vọng hai chị em hòa thuận ở chung.

…..

Giang Ý Phỉ cùng Giang Ý Lam đi ra phòng bệnh, đi vào thang máy, chị em hai người liền thay đổi sắc mặt. Giang Ý Lam hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn về phía Giang Ý Phỉ. Cô ta nhướng mày, giống như có chút hả giận.

“Bạn trai cô thật sự đi công tác à?”

Trong ánh mắt Giang Ý Lam, hành động của Giang Ý Phỉ càng thêm chứng minh, quan hệ của cô ta cùng người đàn ông kia thật không đơn giản, loại cảm giác này làm Giang Ý Lam thực sản khoái.

Khi còn nhỏ Giang Ý Phỉ đã lộ ra vẻ xinh đẹp mỹ nhân, mặc kệ là cha mẹ hay thân thích đều nhận định Giang Ý Phỉ nhất định sẽ tiền đồ vô lượng, tương lai vẻ vang. Mà cô ta lại diện mạo bình thường, tương lai không rõ. Mà hiện tại, nhìn đi, Giang Ý Phỉ bắt đầu bán đứng chính mình, mặc kệ Giang Ý Lam cô tìm bạn trai như thế nào,ít nhất vẫn thanh thanh bạch bạch, không có trói buộc đạo đức.

Giang Ý Phỉ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Giang Ý Lam, “Cô đến đây làm gì?”

“Tôi là tới xem mẹ của tôi, liên quan gì tới cô?” Giang Ý Lam nâng nâng cằm, “Xem ra cô không nghĩ đến là sẽ gặp tôi a, có cần tôi nói cho mẹ biết, nói cô không muốn nhìn thấy tôi, cho nên tôi không đến thăm bà ấy.”

“Giang Ý Lam! Cô đến tột cùng là muốn làm cái gì?”

“Tôi muốn làm cái gì, cô không phải không biết đó sao?” Giang Ý Lam đến gần Giang Ý Phỉ, nhìn vào gương mặt tinh xảo, nhỏ nhắn, thật sự tâm tình cô ta khó vui sướиɠ, thậm chí nghĩ đến, nếu mình là nam nhân, đai khái cũng sẽ muốn nhìn một khuôn mặt như vậy. Muốn lấy lòng chủ nhân gương mặt này, vì đâu chứ, rõ ràng là chị em cùng cha cùng mẹ, sao có thể chênh lệch lớn như vậy.

“Cô không cần bài xích tôi, tôi nghĩ là tôi có thể giúp cô.”

“Giúp tôi ư?”

“Cô cùng nam nhân kia quan hệ không thanh bạch đi? Chẳng lẽ cô muốn nói cho mẹ biết sự thật?”

Giang Ý Phỉ trầm mặt không nói.

Giang Ý Lam duỗi tay sờ sờ mặt Giang Ý Phỉ, chính là một khuôn mặt như vậy, gương mặt làm cô ghen ghét mấy chục năm. Lúc trước, khi ba mẹ ly hôn, cô kì thật có chút vui vẻ, như vậy cô liền có thể rời xa nơi này, rời xa cái bóng ma tâm lí Giang Ý Phỉ kia, cũng sẽ không cần phải đi chung với cô ta, cô có thể tránh khỏi các ánh mắt kinh ngạc khi thấy hai chị em cô.

Giang Ý Lam ho khan một tiếng, “Cô bị chết não rồi sao! Nam nhân kia không đến bệnh viện, cô liền không tìm người khác sao? Dù sao bà ấy cũng không biết người kia như thế nào, cô chỉ cần tốn chút tiền, thỉnh một người nam nhân tới, vậy không phải giải quyết được rồi sao?”