Chúng Ta Đều Phụ Tình Yêu

Chương 15: Có thể chứ?

Giang Ý Phỉ sau khi tan tầm, trước tiên là đi đến bệnh viện. Tan tầm là thời gian cao điểm của thành phố, cô ngồi hàng cuối cùng trên xe buýt, đầu dựa vào cửa sổ.

Cô đi đến bệnh viện, một ít bác sĩ và hộ sĩ nhận ra cô, họ đều chủ động cùng cô chào hỏi. Đi vào thang máy, hai hộ sĩ đẩy xe thuốc bước vào, một hộ sĩ đánh giá cô, “Biểu ca của cô làm công việc gì a, thoạt thần hắn rất thần bí, tuy rằng đeo khẩu trang, nhưng không thể che đi bộ dáng soái khí đó nha.”

“Biểu ca của tôi?” Giang Ý Phỉ nghiêm túc suy nghĩ một chút, mẹ và cô đã sớm cùng thân thích đoạn tuyệt lui tới, nếu có thật thì cô chỉ có hai biểu tỷ, nơi nào có biểu ca. “Cô có phải đã nhận sai người rồi không?”

“Sao có thể sai. Hắn nói là biểu ca của cô, người đó rất quan tâm đến bệnh tình mẹ cô, còn hỏi tôi tình hình của người bệnh, hỏi rất nghiêm túc a. Tôi chưa từng gặp qua nam nhân kiên nhẫn, tinh tế như vậy. Tiếc thật… hắn mang khẩu trang, không thể nhìn hắn lớn lên bộ dáng như thế nào.”

“Hắn hỏi tình tình của mẹ tôi sao?”

Tiểu hộ sĩ gật đầu, “Cũng hỏi cô đâu, còn nói cô cũng không dễ dàng gì, muốn chúng tôi chiếu cố cô, thật là nam nhân tốt nha!”

Giang Ý Phỉ sắc mặt đột nhiên thay đổi, một nam nhân thần bí đến hỏi thăm chuyện của cô, việc này chỉ có thể là liên quan đến Lộ Diên đi?

Là thám tử tư sao? Lấy thân phận họ hàng tìm hiểu chuyện của cô, thật là một thủ đoạn tốt.”

Sắc mặt cô không tốt lắm, bất quá tiểu hộ sĩ không nhìn thấy, họ đến tầng liền đẩy xe thuốc đi ra, còn cô tiếp tục đi lên lầu trên.

Nếu là người nhà Lộ Diên đến tìm hiểu tin tức, cô sẽ có kết quả gì? Cha mẹ Lộ Diên sẽ trực tiếp cho cô một số tiền, bắt cô rời xa hắn hay họ sẽ mắng chửi cô không biết liêm sỉ đi theo nhi tử của bọn họ?

Hoặc là trực tiếp tìm đến mẹ cô. Cô thật sự không dám thừa nhận kết quả như vậy. Cô run rẩy lấy điện thoại, tìm hiểu tin tức của Lộ Quân Thịnh. Nếu có tin gì lộ ra, chắc hẳn đã có thông tin trên các diễn đàn. Nhưng hiện tại chỉ là một sô tin bát quát nói về ân oán hào môn.

Ra khỏi thang máy, cô không tiến về phía phòng bệnh mà đi vào thang thoát hiềm, nơi đây thường không có nhiều người lui tới. Vì thế cô liền ở đây gọi điện thoại.

Cô chủ động gọi cho Lộ Diên, hắn rất mau bắt máy.

Lộ Diên không lên tiếng, hắn đoán được cô sẽ chủ động gọi, cũng biết mục đích của cô là gì.

Giang Ý Phỉ hít một hơi thật sâu, “Lộ Diên, có người đến bệnh viện tìm hiểu chuyện của tôi.”

Lộ Diên sửng sốt một chút, môi nhấp nhấp khẩn trương, tay cầm điện thoại càng chặt, “Phải không?”

“Tôi hoài nghi người kia là thám tử tư, hắn tới điều tra tất nhiên là không tránh khỏi có quan hệ với anh.”

“Cho nên?” Lộ Diên nhíu mày, không nghĩ là cô sẽ phát hiện chuyện này.

Cô lại hít sâu một hơi, “Tôi. Nếu là người nhà anh phái tới, bọn họ tìm được tôi, tôi tất nhiên sẽ thừa nhận. Nhưng mẹ tôi, với tình huống bây giờ, bà ấy căn bản không có biện pháp thừa nhận. Hơn nữa, quan hệ của chúng ta không trong sáng gì, đại khái sẽ ảnh hưởng tới anh cùng Giang tiểu thư.”

Lộ Diên nghiến răng nghiến lợi, “Thật làm khó cô, một mặt suy xét cho mẫu thân còn nhớ rõ vì tôi suy xét vài phần. Tôi có phải hay không nên tỏ ra cảm kích tấm lòng này của cô.”

“Tôi…. Tôi chỉ là không biết nên làm gì bây giờ. Mẹ tôi thật sự không có cách nhào chấp nhận sự thật này.”

“Cô không phải nói tôi muốn cùng Giang tiểu thư kết hôn sao? Một khi đã như vậy, cô hiện tại tính cái gì, mẹ cô như thế nào thì liên quan cái quái gì đến tôi?”

“Lộ Diên, nếu không có anh, bọn họ cũng sẽ không tìm đến tôi.”

“À… Thì ra đây là lời thật lòng của cô. Bởi vì tôi, cho nên cô mới vướng vào phiền toái, rắc rối đi? Giang Ý Phỉ, cô rốt cuộc có lương tâm không vậy, nhiều năm như vậy… đã nhiều năm như vậy.”

Bên kia truyền đến tiếng vang thật lớn, như có thứ gì đó bị nện trên mặt đất.

Giang Ý Phỉ đỏ mắt nói, “Mặc kệ là nhiều hay ít năm, cũng không thể thay đổi được việc chúng ta gian chi chênh lệch. Anh là Lộ thiếu gia hào môn, mà tôi chỉ là một gia đình đơn thân thấp kém.”

Đó là vừa sinh liền có chênh lệch giai cấp, rất nhiều người cả đời vất vả cũng không thể vượt qua chênh lệch này. Thử hỏi cô làm sao có thể, làm sao nỗ lực vượt qua cái giai cấp kia.

“Những thứ kia rất quan trọng sao?” Lộ Diên chất vấn cô.

“Quan trọng.” Cô nghe được chính mình nói như vậy, đương nhiên là quan trọng. Lúc đại học, cô vừa học vừa làm, Lộ Diên cũng vừa làm vừa học. Nhưng cô là kiếm tiền, hắn chỉ là đi trải nghiệm sinh hoạt. Mẹ cô bệnh, cô chỉ có suy nghĩ duy nhất là bán đi căn phòng cũ kia, còn Lộ Diên lại có thể nhẹ nhàng lấy tiền đưa cô, cũng trực tiếp an bài bệnh viện. Những thứ đó quan trọng sao? Quan trọng chứ, với cô nó rất quan trọng.

Lộ Diên cười, “Cho nên bây giờ cô muốn cùng tôi chia tay, sau đó thoát khỏi người uy hϊếp?

Nước mắt trong hốc mắt của Giang Ý Phỉ rốt cuộc cũng chảy xuống, cô cố bình phục hô hấp, “Có thể chứ?”