Chúng Ta Đều Phụ Tình Yêu

Chương 3: Nhớ lại

Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ cùng hộ sĩ đẩy người bệnh ra tới. Giang Ý Phỉ chạy lại trước tiên, đi theo họ cùng đẩy Lâm Thu Yến đưa về phòng bệnh, nhìn mẹ khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt cô một lần nữa đỏ lên, tay run run muốn sờ lên mặt mẹ, nhưng khi duỗi ra một nửa, lại như điện giật rụt tay trở về.

“Người bệnh cần tịnh dưỡng, không thể làm bà ấy có cảm xúc quá lớn, tôi nhắc nhở cô trước, không thể cùng bệnh nhân khắc khẩu, mọi việc đều theo ý bà ấy.” Bác sĩ đem Giang Ý Phỉ răn dạy một hồi, dặn dò cô một hồi mới đi, khi chuẩn bị đi thì bổng bác sĩ quay đầu lại “Lại như hôm nay, liền không đơn giản như vậy đâu.”

Giang Ý Phỉ gật đầu: “vâng vâng”, đôi mắt lại vẫn luôn nhìn về phía thân ảnh tiều tụy trên giường bệnh, cái loại tử khí trầm trầm này làm cô cảm giác sợ hãi, phảng phất như mẹ sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Cô bắt lấy tay cô hộ sĩ , như muốn xác định một cái gì đó “Mẹ của tôi sẽ không có việc gì, về sau đều sẽ tốt có phải không?”

Hộ sĩ bị nàng bắt lấy sửng sốt một chút, nhìn sắc mặt cô, thở dài một hơi: “Sẽ tốt, nhất định sẽ tốt thôi.”

Cô dùng sức gật đầu, nhất định sẽ tốt mà!

Cô đứng trước giường bệnh, nhìn nữ nhân luôn kiên cường nuôi nấng mình lớn lên, trải qua biết bao gian khổ mà không có từ ngữ nào có thể biểu đạt được. Lúc bắt đầu ly hôn, cô mỗi ngày đều có thể nghe tiếng khóc âm thầm từ phòng mẹ truyền tới, đây là thời điểm yếu đuối nhất của nữ nhân. Chỉ cần người đàn ông kia không buộc ly hôn, bà ấy tuyệt đối sẽ không đề cập đến hai chữ ly hôn.

Những năm gần đây, mẹ con cô đều nương tựa nhau mà sống. Cô thật sự không biết, nếu như… nếu như mẹ thật sự ra đi, chính bản thân cô phải làm như thế nào để vượt qua, để sống tiếp trên thế giới này.

Cô muốn đi cảm thụ một chút hơi thở của mẹ, nhưng nhìn mẹ đang phải hô hấp bằng ống thở, cô lại từ bỏ ý định này. Cô chỉ nắm tay mẹ lên, đặt trong lòng bàn tay mình, cảm giác được mạch đập mỏng manh nhảy lên, lúc này mới có thể làm cô thoáng an tâm.

Mẹ, mẹ nhất định phải mau khỏe lên, người còn chưa có nhìn thấy con kết hôn sinh con đâu!” Cô lặng lẽ ngồi bên giường, đem tay mẹ dán lên mặt mình.

Lâm Thu Yến thường nói một câu: “Đời này mẹ có thể sống đến lúc Phỉ Phỉ nhà ta kết hôn sinh con là tốt rồi, đây là tâm nguyện lớn nhất của ta.’

“Mẹ, người nhất định phải tốt lên.”

Lúc này có người vào trong phòng bệnh, cô đem tay Lâm Thu Yến buông xuống, xoa xoa hai mắt của mình, xoay người nhìn theo Tôn a di mang theo một đống lớn đồ ăn, sắc mặt không tốt.

Tôn a di cũng không nghĩ tới, mình chẳng qua đi ra ngoài mua đồ ăn liền xảy ra nhiều chuyện như vậy,

“Tỷ Tỷ cô kêu ta đi Quân gia mua đồ ăn trở về, ta đã cự tuyệt, nhưng cô ấy nói ta bát quá chỉ là người hầu, cô chẳng lẽ không sai bảo được? Phải nói với Giang Ý Phỉ đuổi việc ta, hơn nữa cô ta còn là tỷ tỷ của cô, cho nên ta …”

Quân gia, nơi này cách bệnh viện ít nhất một giờ, thức ăn gia truyền nổi tiếng, giá cả xa xỉ, không những thế người có tiền chưa chắc đã mua được.

Giang Ý Phỉ hít sâu một hơi, cắn cắn môi, “Được, ta đã biết.”

Tôn a di còn muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Ý Phỉ từng bước một đi ra phòng bệnh, sắc mặt trầm trọng, làm Tôn a di nhất thời không nói ra lời. Ở trong mắt Tôn a di, cô vẫn luôn là một đứa con ôn nhu hiếu thuận, chưa bao giờ gặp qua cô lộ ra thần sắc như vậy.

Giang Ý Phỉ đi ra bên ngoài phòng bệnh, đứng trước mặt Giang Ý Lam,

“Cô cút đi cho tôi, vĩnh viễn cô dừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Người ta thường nói, tình thân là thứ đáng tin cậy nhất trên thế giới này, huyết mạch thân tình, một đời tương liên. Nhưng mà rất nhiều thời điểm, cũng là huyết mạch thân nhân, lại là người đả thương chúng ta nhất.

Sơ nhị năm ấy, ba mẹ ly hôn, người đó tay trắng rời đi, cùng một nữ nhân khác tạo thành một gia đình. Khi đó cô còn nhỏ, không hiểu gì đến chuyện người lớn, duy nhất chỉ biết là ngày đó tan học đi về nhà, nghe được mẹ cùng chị nói chuyện.

Cô nghe được Giang Ý Lam đối với mẹ nói, “Mẹ, khi ba hỏi mẹ muốn con hay là em gái, mẹ hãy nói muốn Phỉ Phỉ, biết không? Con muốn đi theo ba. Ba muốn cưới người khác, cùng đi qua nhất định sẽ chịu khổ, không thể để Phỉ Phỉ chịu tội được, để cho em ở cùng mẹ, con cùng ba sẽ tốt nhất.”

Khi đó nàng cứ thưởng, chị quả nhiên là thương mình, dù ngày thường chị luôn đối với mình bộ dạng hung dữ, nhưng chị cũng sẽ mua đồ ăn vặt và cùng chia cho cô ăn.

Sau có một anh họ không chỉ một lần nói với cô rằng, người chị của cô cùng ba là một bộ dáng giống nhau, không phải là thứ tốt.

Cô phồng mặt lên trừng anh họ, “Chị của em thực tốt, đối với em cũng tốt, không cho anh nói chị như vậy.”

Thật đúng là một người chị tốt, chị muốn tự mình đối mặt với mẹ kế ác độc, quyết định chính mình phải đối mặt với một hoàn cảnh phức tạp, chị cùng ba không giống nhau, ba mới là người hư.

Một lần hai lần, thời điểm anh họ chuyển đi, anh đến tìm cô, “Phỉ Phỉ, mặc kệ em tin hay không, anh muốn nói đều là sự thật. Ba em ngày đó cùng ba anh cùng nhau uống rượu, uống nhiều quá, nói ra sự thật.

Cái gì làm ăn buôn bán thiếu hụt đều là giả, ba ngươi đã đem hết tiền đi nơi khác, lừa mẹ ngươi rằng thiếu một đống nợ, bức mẹ ngươi mau ly hôn, để không phải chịu khổ. Sở dĩ lưu lại căn hộ kia, là bởi người hắn cùng người quen hỏi thăm qua, về sau thành phố phát triển căn bản không ở hướng đó, hơn nữa đó lại là nhà cũ, căn bản không đáng mấy tiền.”

Còn nói, “lấy tính cách mẹ ngươi, đứa con nào đi theo nàng là chịu tội, muốn kiếm tiền không có tiền, muốn bản lĩnh không có bản lĩnh. Vừa lúc đó chị ngươi tới tìm ta, ta ở trong phòng, chị ngươi nghe được rành mạch. Ta còn tưởng rằng khi cô ta nghe được những lời đó, sẽ giúp dì lấy lại công đạo. Kết quả, thế nhưng cô ta lại yêu cầu đi theo ba, chính ngươi suy nghĩ đi, người chị kia là cái thứ gì.”

Chẳng phải tự nhiên một người đối với người khác có hoài nghi, trong sinh hoạt tựa hồ đều là chứng cứ.

Chị ấy luôn thích cái gì đều giao cho cô làm, cũng mặc kệ cô tuổi còn nhỏ hay không làm tốt được việc kia. Chị ấy luôn là một bộ dáng cô luôn thiếu chị ta. Thời điểm, chị ta tâm tình không tốt, liền cùng mẹ cãi nhau, như thế nào lại là cô bị mẹ đánh, khi cô ăn nhiều cũng bị đánh, thật là không công bằng.

Còn có rất nhiều rất nhiều việc nhỏ, chúng cứ chất chồng lên nhau, tất cả đều biến thành một sự thật, chị ấy không thích đứa em gái là cô.

Sau này, cô nghĩ, kia đều là chính mình suy nghĩ nhiều, không nên nghỉ như vậy về chị mình.

Ngày đó, mẹ sinh bệnh, chính là mẹ như thế nào cũng không chịu đi đến bệnh viện, cô biết là mẹ sợ tiêu tiền, cô có nói như thế nào cũng đều không dùng. Cô nghĩ nếu chị nói, chị nhất định có thể thuyết phục mẹ đến bệnh viện. Cô liên hệ với anh họ, thông qua anh họ liên hệ với chị, cô một mình ngồi xe đi tìm chị, cô rốt cuộc tìm được chị, đang cao hứng chạy tới.

Chị đối với nàng nói, “ Cô đừng tới tìm tôi, a di không thích tôi và các người tiếp xúc, bà ấy biết sẽ không vui, đến lúc đó ta về nhà cũng không tốt đâu.”

Cô không nghĩ tới chị sẽ cùng mình nói như vậy, không hỏi chính mình vì sao tới tìm, không hỏi mình làm sao đến được đây.

“Chị, mẹ sinh bệnh, chị trở về xem mẹ đi, khuyên mẹ đi bệnh viện.”

“Sinh bệnh liền tìm bác sĩ, tôi cũng không phải là bác sĩ, tôi đi có lợi ích gì? Hơn nữa tôi hiện tại còn có việc gấp! Chính cô trở về đi!”

Giang Ý Phỉ cắn môi, cảm thấy như có thứ gì trong lòng mình đang tan nát, cô không có rời đi, mà đi rất xa đi theo Giang Ý Lam, cô muốn biết, việc gấp chị nói là việc gì.

Thẳng đến khi cô nhìn thấy Giang Ý Lam cùng vài người đi vào một quán ăn, cô đột nhiên liề nở nụ cười, nguyên lai là vội vàng ăn cơm a!.

Cô xoay người, mắt đỏ hoe rời đi, huyết mạch thân tình, quả nhiên là huyết mạch thân tình. Chị cùng ba cũng thật giống, ba bởi vì cảm thấy mẹ không sinh được con trai, mà sinh được 2 cái nữ nhi liền thay đổi, nói ly hôn liền ly hôn. Thậm chí dùng khổ nhục kế lừa gạt mẹ, mà chị và ba rời đi hưởng ngày lành, coi cô cùng mẹ đều không có, hai người họ đều giống nhau tuyệt tình.

Cô một mình trở về nhà, dùng cường ngạnh tư thái đem Lâm Thu Yến nâng dậy, buộc bà ấy đi bệnh viện.

Bà ấy vẫn không chịu đi.

“Mẹ hiện tại chỉ có con, mà con cũng chỉ có mẹ, con không muốn mẹ xảy ra chuyện, chẳng lẽ mẹ hy vọng con trở thành cô nhi một mình tồn tại sao? Được, mẹ không đi cũng được, chúng ta cùng chết đi, dù sao cũng sẽ không có người để ý tới sống chết của 2 mẹ con ta.” Cô bậm chặt môi, đôi mắt gắt gao nhìn Lâm Thu Yến.

Cô nhớ rõ mẹ lại khóc, nhỏ giọng khóc, nhưng không có ngăn cản nàng đưa đi bệnh viện.

Trên thế giới này chỉ còn 2 mẹ con cô nương tựa lẫn nhâu, tất cả người còn lại đều là người khác.

Giang Ý Lam cũng là người khác.