Hạ Hàn về đến văn phòng mình, cô trực tiếp gọi Tỉnh Y Hàm đơn độc vào.
Nói cô tạm thời tiếp nhận chức vụ của cô ấy! Tỉnh Y Hàm luôn bình tĩnh, nay lại nổi lên một chút phập phồng.
“Hạ thư kí, tôi, tôi quá kinh ngạc.”
Hạ Hàn cười cười, vỗ vỗ bả vai Tỉnh Y Hàm, tựa hồ minh bạch lúc vừa rồi Tỉnh Y Hàm nghĩ mình có thể đảm nhận vị trí này sao?
“Tôi tin tưởng cô có thể đảm nhiệm vị trí này, cô không tin tưởng chính mình sao?” Hạ Hàn cười đến thực ôn nhu, chỉ là ánh mắt nhu hòa này ẩn chứa những thứ khác.
Tỉnh Y Hàm đột nhiên có cảm giác bị coi trọng, ngẫm lại chính mình, gia đình thất bại, hiện giờ tình yêu thất bại đến ghê tởm như vậy, nếu liền sự nghiệp cũng thất bại nữa, vậy thì cuộc sống cô còn có hy vọng gì nữa sao?”
Một cổ nhiệt huyết kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tỉnh Y Hàm, “Tin, tôi tin tưởng chính mình.”
“Người khác có muốn tin tưởng mình cũng không được, cô cũng biết, bao nhiêu người nhìn chằm chằm đâu! Cô muốn đối mặt cũng không phải đơn giản chỉ là đem công tác làm tốt như vậy.”
Tỉnh Y Hàm giương mắt nhìn Hạ Hàn, “Tôi biết rõ.”
Cô phải làm tốt không chỉ là lúc ở trước mặt Lộ Diên, còn cần thiết cho mấy nhóm người ở bộ phận khác thấy. Bởi vì mặc kệ người khác có nháo ra tới sự tình gì, kia nhất định là không trụ được vị trí này.
Thời gian kế tiếp, Hạ Hàn liền bắt đầu tự mình mang theo Tỉnh Y Hàm học hỏi, để Tỉnh Y Hàm trực tiếp báo cáo công việc với Lộ tổng, hướng dẫn cô. Đến khi Tỉnh Y Hàm quen dần với công việc.
Sau đó Hạ Hàn chính thức nghỉ phép, Tỉnh Y Hàm mời mọi người ở các bộ phận khác cùng liên hoan, mặt khác còn nương nhờ mặt mũi Hạ Hàn, tạo quan hệ với một số vị ở tầng cao. Kể từ đó, Tỉnh Y Hàm xem như ngồi ổn trên vị trí này.
….
Lộ Diên lái xe trực tiếp đi vào bệnh viện.
Tôn a di đang cùng Lâm Thu Yến nói chuyện, vừa thấy Lộ Diên đến, lập tức chuẩn bị tránh ra, nhìn về phía Lộ Diên ánh mắt lộ ra nhiều phần an ủi.
Lâm Thu Yến nhìn đến Lộ Diên, mặt cũng đầy vui sướиɠ.
Lộ Diên bước nhanh đến bên bà, “A di, hôm nay người tốt chứ?”
“Ta cảm thấy khỏe hơn rồi, hoàn toàn có thể xuất viện, nhưng chính là Tiểu Phỉ, như thế nào cũng không chịu làm thủ tục xuất viện.” Lâm Thu Yến có chút thở dài, “Con giúp ta khuyên nhủ con bé đi, không có việc gì thì ở bệnh viện làm gì, thật tiêu phí tiền a.”
Lộ Diên không ủng hộ lắc đầu, “Tiểu Phỉ làm như vậy, nhất định là có đạo lý của cô ấy, con cũng không dám cùng cô ấy đối nghịch đâu.”
Lộ Diên ngồi xuống, lại hỏi một ít vấn đề sức khoẻ cũng như sinh hoạt của Lâm Thu Yến, đại khái là người già rồi, đặc biệt thích cùng người trẻ nói chuyện.Lâm Thu Yến đem từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ ở bệnh viện nhìn thấy đều kể với Lộ Diên. Bệnh viện chính là một cái thế giới thu nhỏ, lão nhân bị bệnh, con cái nhiều, mâu thuẫn tăng lên, đứa hiếu thuận phải cho lão nhân chữa bệnh, còn đứa bất hiếu thì đẩy cho đứa hiếu thuận chăm sóc. Dần dần thành gánh nặng, làm cho đứa hiếu thuận cũng như đứa bất hiếu không ai nguyện ý ra tiền chăm sóc ba mẹ nữa.
Lúc con cái có việc, cha mẹ hao hết tâm lực vì họ mà trả giá, không cần bất kì cái gì hồi báo. Haizz
Lộ Diên yên lặng lắng nghe, ngồi bên cạnh cẩn thận gọt táo cho bà.
Lâm Thu Yến lải nhải nói nửa ngày, bà mới phản ứng lại, “Ta nói những lời này có phải hay không thực làm phiền con a!”
“Sẽ không ạ, khá tốt. Cha mẹ con cũng sẽ không cùng con nói những lời này.”
Lâm Thu Yến dừng một chút, “Cha mẹ con đối với con yêu cầu thực nghiêm khắc.”
“Không, cha mẹ chỉ đối với anh con nghiêm khắc, còn với con. Có thể nói là nuôi thả đi. Con từ nhỏ đã sống cùng bà ngoại.”
“Thế giới này có cha mẹ nào không yêu thương con mình, bọn họ chỉ là đối với con cái có cách biểu đạt yêu thương khác nhau, con cũng hiểu cho bọn họ một chút.”
Rất ít có cha mẹ không thương con cái? Nhưng vẫn có đấy chứ, nói không chừng xui xẻo, chính mình thuộc vào nhóm rất ít đó đi?
Nhưng Lộ Diên vẫn là gật đầu.
Lâm Thu Yến nhìn Lộ Diên thật lâu sau, “Nhà con mở công ty, gia đình điều kiện nói vậy thực không tồi. Nhưng Tiểu Phỉ đi theo ta, vẫn luôn chịu khổ, những năm gần đây, con bé thực quá vất vả. Ta hy vọng nó có thể gặp được một người nam nhân có thể để nó dựa vào. Ta cũng biết, hiện nay xã hội ngày càng chú trọng việc môn đăng hộ đối, ta không biết nhà con nhận thức như thế nào, nhưng nếu con đối với con bé là nghiêm túc, liền không cần làm tổn thương con bé.”
“A di, thỉnh người tin tưởng con, con yêu thương cô ấy so với người chỉ có hơn chứ không kém.”
Lâm Thu Yến lúc này mới nở nụ cười, bà đã thất bại trong cuộc hôn nhân của chính mình, không thể luôn lấy bà làm ví dụ, liền cho rằng con gái nên cùng một nam nhân bình thường ở bên nhau.
Lộ Diên cùng Lâm Thu Yến hàn huyên thật lâu, thẳng đến lúc Giang Ý Phỉ cũng tới bệnh viện.
Giang Ý Phỉ vừa đến liền thấy Lộ Diên, thần sắc cô liền có chút vi diệu, không hiểu tự nhiên hắn đến bệnh viện xum xoe làm cái gì.
Giang Ý Phỉ cùng Lâm Thu Yến nói vài chuyện vặt vãnh trong nhà, đến lúc cô phải về, Lâm Thu Yến đột nhiên nắm tay Giang Ý Phỉ cùng Lộ Diên đặt vào nhau, “Hai con đều phải hảo hảo.”
Giang Ý Phỉ trong lộp bộp vài tiếng, không rõ nguyên do, cô không nghĩ đến mẹ mình trong thời gian nhanh như vậy đã tiếp nhận Lộ Diên, không biết hắn tột cùng đã làm cái gì. Thật làm cho cô có vài phần oán hận, hành vi của hắn như vậy chỉ càng làm mẹ cô xem trọng quan hệ này của bọn họ. Nhưng không lâu nữa bọn họ sẽ đường ai nấy đi, đến lúc đó càng làm bà buồn và thất vọng đi?
Rời khỏi bệnh viện, sắc mặt Giang Ý Phỉ thật không tốt chút nào, “Ngươi như thế nào lại đến bệnh viện?”
Lộ Diên sắc mặt cũng bởi vì câu hỏi của cô trở nên khó coi, “Lúc trước thì cầu tôi đến bệnh viện xem mẹ cô, hiện giờ lại ghét bỏ tôi nhiều chuyện? Hay thật, cho dù là diễn kịch, cũng phải diễn cho xong vở diễn chứ!”
“Không phải tất cả mọi người đều có thể giống anh có kỹ thuật diễn tinh vi như vậy.”
Lộ Diên nhìn cô vài giây, “Ở công ty công việc không như ý sao?”
Giang Ý Phỉ cắn cắn môi, “Tôi hỏi, việc anh đầu tư cho tạp chí xã của chúng tôi là như thế nào?”
Lộ Diên nhìn cô, đột nhiên cười, “Công ty tôi cùng rất nhiều tạp chí đều có hợp tác, đều có đầu tư quảng cáo, này chỉ là việc tuyên truyền hết sức bình thường. Cô đang tưởng tượng cái gì? Vì cô tôi mới tiêu nhiều tiền để đầu tư vào một tạp chí xã nho nhỏ đó sao?”
Giang Ý Phỉ nghe được lời này, cũng biết chính mình nên thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng cô vẫn có một chút không thoải mái. Đúng thật là tự vả vào mặt mình mà, “Tôi chỉ là hỏi một chút mà thôi.”
“Cô không phải luôn tự mình hiểu lấy sao?”
Giang Ý Phỉ hít sâu một hơi, “Vậy anh vì cái gì đến bệnh viện?”
“Phối hợp với cô nga, sắm vai một người bạn trai tốt.”
Giang Ý Phỉ vẻ mặt không còn gì để nói với hắn, dứt khoát trầm mặc.