Lộ Diên đang ở trong công ty liền nhận được thoại của mẹ anh Diệp Tình , ra lệnh nói hôm nay hắn phải về nhà. Lộ Diên treo điện thoại, nhìn di động cười như không cười.
Cha mẹ hắn từ trước đến nay luôn thích dùng phương thức như vậy đối đãi với 3 anh em anh. Lộ Quân Thịnh từ nhỏ là trưởng tử, cho nên cần thiết để bọn họ an bài tất cả, như thành thích cần bao nhiêu điểm, học thêm loại nhạc cụ gì, chọn ngành gì, quen biết ai đều do họ quyết định. Dần dần Lộ Quân Thịnh trở thành người giúp họ hoàn thành mục tiêu, bị bọn họ khống chế như máy móc, không cần tin tưởng, không cần ý tưởng, chỉ cần dựa theo ý tưởng của bọn họ là được.
Lộ Diên sờ sờ môi mình.
Có thể làm cho Lộ Quân Thịnh không màng bản thân, bỏ ngoài tai sự sắp đặt của cha mẹ để ở bên cạnh một nữ nhân, hắn thật có điểm tò mò.
Cũng hông biết người anh đó là thật sự thích cô gái kia, hay muốn thông qua cô ta để mượn tay phản kháng lại những áp bức của cha mẹ. rốt cuộc hắn đá nhiều năm bị người ta an bài nhân sinh, tất nhiên hắn sẽ muốn vào thời điểm nào đó giãy giụa, thoát khỏi giam cầm.
Lộ Diên ở công ty đợi đến giờ tan tầm mới rời đi.
Hắn lái xe trở về biệt thự, nhìn vào gara xe, liền nhìn thấy có một chiếc xe không phải của nhà mình, hắn đoán hôm nay có khách đến.
Lộ Diên nhấp môi, xuống xe đi vào nhà, liền thấy Giang Tri Ngữ ngồi trên sô pha, Diệp Tình đang cùng Giang Tri Ngữ cười đùa cái gì đó.
Lộ Diên nhướng mày, Diệp Tình đang cùng Giang Tri Ngữ thảo luận về điện ảnh.
Diệp tình đối với phim truyền hình có hứng thú không lớn, ngày thường nhiều nhất là xem vài phút. Sau đó đánh giá hiện tại phim truyền hình tất cả đều chướng khí mù mịt, không đầu tư, nội dung nhàm chán. Vì thế bà sẽ không bao giờ đến rạp chiếu phim, một là ghét bỏ cốt truyện vô căn cứ, hai là ghét bỏ rạp chiếu phim ồn ào.
Nhưng lúc này, bà ta thế nhưng cùng Giang Tri Ngữ thảo luận về một bộ phim điện ảnh. Giang Tri Ngữ đoạt giải một bộ phim văn nghệ vườn trường, tuy nói là phim văn nghệ, nhưng bộ điện ảnh này có số lượng bán vé không thua gì các phim khác, thậm chí nhiệt độ cực cao.
Trong bộ phim này, Giang Tri Ngữ đóng vai nữ chính là một đứa bé bị mù, mỗi khi ra cửa cô đều cần chó dẫn đường. Nhưng một hôm, chó dẫn đường đi đâu mất, cô mò mẫm tìm chú chó trên đường, trong lúc vô ý đυ.ng phải một hiện trường phạm tội. Kẻ sát nhân vốn định gϊếŧ cô chết sau đó tiêu diệt thi thể lẫn chứng cứ, nhưng khi chuẩn bị động thủ, hắn phát hiện cô gái thế nhưng là người mù. Tên tội phạm bắt đầu rối rắm, có hay không gϊếŧ chết cô gái vô tội này, rốt cuộc cô ta bị mù, cái gì cũng đều không thấy, hơn nữa trời đang mưa to, cô ta cũng không có khả năng nghe thấy cái gì. Nhưng hắn lại hoài nghi cô giả mù, vì thế quyết định thử xem có phải mù thật hay không. Nếu cô ta giả vờ mù, vậy thì gϊếŧ luôn cô ta ta, còn nếu mù thật thì xem như phóng cho cô a một con ngựa.
Cuối cùng, để thử cô ta, tê tội phạm đã gây ra nhiều tổn thương cho cô, nhưng cô ấy không trách hắn, ngược lại cảm tạ hắn thu lưu, hơn nữa cảm tạ hắn không có bởi vì cô là người mù mà cảm thấy phiền toái. Kết thúc phim là cảnh người đàn ông đi tự thú, bởi hắn đã bị ảnh hưởng sự lương thiện của cô, đây cũng xem như là đại kết cục.
Diệp Tình không xem phim, nhưng lại có thể đem nội dung nói rõ ràng như vậy, đó chính là đã có sự chuẩn bị trước.
Lộ Diên trở về, Diệp Tình cười nhìn Giang Tri Ngữ, “Tiểu Ngữ là lần đầu tiên đến đây, con mang Tiểu Ngữ tùy tiện đi dạo đi.”
Giang Tri Ngữ mỉm cười nhìn về phía Lộ Diên, “Vậy thì phiền toái anh a.”
“Vinh hạnh của tôi.”
Diệp tình lắc đầu, “Nhìn hai con kìa, đều là bạn cùng lứa tuổi, hẳn là có tiếng nói chung mới đúng, bởi vì ta ở chỗ này, nên mới khách khí như vậy sao? Coi ta này, lão thái bà ta vẫn nên tránh mặt mới tốt.”
“A di, người vẫn còn trẻ như vậy sao lại gọi mình là lão thái bà rồi? A di nói vậy gười khác như thế nào sống.” Giang Tri Ngữ đứng dậy, lôi kéo cánh tay Diệp Tình, tựa hồ thật ngượng ngùng.
Diệp tình vỗ vỗ tay Giang Tri Ngữ, “Ta và con không nói giỡn nữa đâu! Ta đã mua không ít đồ ăn, sợ bọn người hầu không làm tốt, ta không yên tâm, cho nên muốn đi phòng bếp nhìn một cái.”
Giang Tri Ngữ lúc này mới mỉm cười.
Diệp Tình ánh mắt dừng trên người con trai mình, “Tiểu Ngữ đơn thuần, con đừng có mà khi dễ con bé, nếu không ta sẽ không tha cho con đâu.”
Lộ Diên nhún nhún vai, “Con cũng không dám a.”
Diệp Tình dùng ánh mắt liếc Lộ Diên một cái, xoay người hướng về phòng bếp đi đến.
Lộ Diên cùng Giang Tri Ngữ cùng đi về hướng trong viện, Lộ Diên không có nhiều biểu tình nói, “Xem đi, liền là cái dạng này, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.”
Giang Tri Ngữ phụt một tiếng nở nụ cười, “Tam thiếu, anh đây có thể diễn còn tôi thì không sao?”
Lộ Diên lắc đầu, “Không có biện pháp, kiến thức diễn xuất của cô, tôi hổ thẹn không bằng. Bất quá cô cũng làm cho tôi thật nghi hoặc, cô là đoạt giải ảnh hậu tuyệt đối danh xứng với thực, mà không phải dựa vào nguyên nhân khác đoạt giải.”
Giang Tri Ngữ giật nhẹ khóe miệng, “Xem ra ta thiếu đối với tôi có hiểu lầm quá sâu a!”
“Cô biết đấy, nhà của chúng tôi đối với giới giải trí tương đối kính nhi viễn chi, ta từ nhỏ mưa dầm thấm đất, đương nhiên cũng có tâm lý như vậy.”
*Kính nhi viễn chi: Nghĩa câu này là kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách.
“Sao tôi lại nghe nói tam thiếu từ nhỏ đã sống cùng bà ngoại?”
“Cho nên?”
Giang Tri Ngữ lắc đầu. “Ít nhất có lệ tôi một chút, đại gia trên mặt đều đẹp và hào nhoáng.”
“Giống như cô diễn kịch, khi có người bồi cô cùng nhau diễn, nếu không một vai diễn đó sẽ không đi xuống?”
Giang Tri Ngữ sắc mặt âm trầm, “Lộ Diên, anh đây là có ý tứ gì?”
“Cô cảm thấy tôi là có ý tứ gì? Lần trước chúng ta nói chuyện chưa đủ minh bạch?”
Giang Tri Ngữ không xem hắn, “Tam thiếu có phải hay không thật có một chút quá đáng? Anh không nghĩ tiếp thu cuộc hôn nhân này, nhưng lại muốn đem tôi một tiểu nữ nhân đẩy ra để thay anh cản những mưa gió rền dữ ngoài kia sao, đây là việc làm của một nam nhân đó sao?”
“Tôi là nam nhân, nhưng không co nghĩa vụ phải đảm đương cho cô.”
Giang Tri Ngữ trừng mắt nhìn hắn hai giây, “Tôi mặc kệ, dù sao cha mẹ anh thực sự xem trọng lần liên hôn này. Ông nội tôi cũng thực xem trọng anh, nếu các trưởng bối đều vui như thế, sao không thành toàn cho bọn họ, làm bọn họ thoải mái một chút.”
“Chủ ý này không tồi.” Lộ Diên gật gật đầu, “Kể từ đó, cha mẹ ta sẽ thấy rất vui mừng, trưởng bối nhà cô cũng được như ý nguyện, càng quan trọng là vị trí của tôi sẽ càng thêm vững chắc. Đương nhiên, cũng chỉ làm cô ủy khuất một chút, bất quá cô là diễn viên, hẳn có thể diễn tốt vai người vợ, trước mặt mọi người tôi và cô đóng vai vợ chồng tình thâm. Cô cũng yên tâm, tôi sẽ quản nhân tình của mình thật hảo, sẽ không làm cô ấy xuất hiện ở trước mặt cô đâu. Nhưng nếu cô ấy sinh con cho tôi, cô nhất định phải xem nó như con ruột mình mà nuôi nấng. Đúng rồi, cô có thể diễn tốt nhân vật người mẹ hiền này sao?”
Giang Tri Ngữ lạnh lùng nhìn Lộ Diên.
Lộ Diên nhíu nhíu mày, “Cô có diễn qua nhân vật mẫu thân này chưa ha? Tôi không có xem qua cô diễn diễn, thật đúng là không hiểu biết lắm.”
Giang Tri Ngữ không nói lời nào, vẫn trầm mặc như vậy.
Lộ Diên cười lắc đầu, “Được rồi, tôi không nên hoài nghi kỹ thuật diễn của cô, người mù còn có thể diễn tốt, kẻ hèn như nhân vật mẫu thân này, tự nhiên không làm khó được cô.”
Giang Tri Ngữ lúc này mới cười lạnh ra tiếng, “Lộ Diên, anh cho tôi là hài tử ba tuổi, sẽ chịu uy hϊếp của anh?”
Lộ Diên buông tay, “Giang tiểu thư đương nhiên không phải ba tuổi a.”
“Anh không sợ tôi làm đến cá chết rách lưới?”