Cuộc Sống Điện Ảnh Và Truyền Hình

Chương 1

"Anh yên tâm đi, tôi không sao, sức khỏe rất tốt. Tôi chỉ định nghỉ ngơi một lát....."

"Cái gì? Nằm ngửa đi. Ta không có, đừng nói nhảm."

.....

Giữa những giọng nói quan tâm lặp đi lặp lại từ anh trai cô, Trần Du đang đứng bên cửa sổ mỉm cười và cúp điện thoại.

Tục ngữ có câu huynh trưởng như cha, huống hồ là "anh trai" lớn hơn mình tám tuổi.

Khoảng cách thế hệ do tuổi tác hình thành khiến quan điểm của cả hai có chút khác biệt.

Kể từ khi Trần Du từ chức trở về quê hương và trở thành người thất nghiệp hai tháng trước, số lượng các cuộc gọi điện thoại giữa hai anh em ngày càng thường xuyên hơn.

Bạn có tin được không, đôi khi mục đích gọi điện của Trần Lỗi chỉ đơn giản là quan tâm đến em trai mình,

Ở nhà một mình có ăn bữa đúng giờ hay không.

Đối với một người nhiều năm sống một mình lưu lạc ở nước ngoài, cần gì cũng sử dụng đến "đồng tiền" thì giờ đây đơn giản là "gánh nặng".

Trần Du xoa má sắp đông cứng vì cười, và đi về phía cửa.

Xung quanh là những vì sao, mặt trăng ngoài cửa đã lên cao trên bầu trời, dưới ánh trăng mờ ảo, có thể mơ hồ nhìn thấy loáng thoáng một vài người dân làng.

Trong đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa.

Trần Du đóng chặt cổng sân trước, tắt đèn trong phòng khách, sau đó đi vào phòng ngủ bằng ánh sáng của điện thoại di động.

Đây là nhà cũ của Trần Gia, có cấu trúc nhị phân, bao gồm sân trước và sân sau, diện tích khoảng 300 mét vuông.

Phần thân chính của ngôi nhà được làm bằng gạch đỏ, căn phòng rông rãi được trang bị đầy đủ ghế sofa bàn cà phê, tủ và bàn làm việc.

Có một mùi ẩm mốc thoang thoảng trong không khí bởi vì đã không ai sống ở đây trong một khoảng thời gian.

May mắn thay, chăn gối trong phòng ngủ hầu như không có mùi đặc biệt sau khi được Trần Du vỗ và sấy khô nhiều lần.

Trần du khéo léo lên giường, sau khi duỗi người rất nhiều, cô ấy kiểm tra thời gian trên điện thoại của mình vẫn còn hai phút nữa là mười hai giờ đúng.

"Cuối cùng cũng đến, đây là ngày thứ hai...."

Trần du thì thầm, có vẻ hơi phấn khích.

Sau khi bình tĩnh lại, Trần Du đặt điện thoại xuống và nhắm mắt lại.

[HỆ THỐNG

Người dẫn chương truyện: Trần Du

Tài năng/Năng khiếu: Trùm của công việc.

Thượng đế ban cho sự chăm chỉ (làm việc chăm chỉ để được đền đáp, còn chờ gì nữa?

Thuộc tính cơ bản:

Căn cốt: 75+

Ngộ tính: 80+

Có thể nhìn thấy càng nhiều thuộc tính (người bình thường mỗi thuộc tính điểm vượt qua là 60, hơn 80 là xuất sắc).

Kĩ năng/Khả năng:

Kỹ thuật thông tin (lv6/66%), nấu ăn (lv5/51%, Trà nghệ (lv4/37%), lái xe (lv4/38%).....

Có thể nhìn thấy nhiều kỹ năng hơn ( cấp kỹ năng/sức mạnh lên đến cấp 10)

Điểm hệ thống:3000

(Điểm có thể được sử dụng để cải thiện các thuộc tính cơ bản hoặc kỹ năng/khả năng của riêng bạn cũng có thể mua kho báu trong trung tâm thương mại của hệ thống.

Không gian hệ thống: 1*1*1

(Chú thích: Hệ thống này có quyền giải thích cuối cùng).]

Với sự xuất hiện của mười hai giờ đúng, lựa chọn mỗi tháng một lần của hệ thống sẽ đến.

[Vui lòng chọn loại thế giới: truyền hình, hành động, võ thuật, hồi hộp, hài hước, khoa học viễn tưởng, phiêu lưu ly kỳ, tình yêu, giả tưởng, truyện cổ tích, hoạt hình, đạo đức]

[Cơ chế bảo vệ tân thủ được kích hoạt, và các loại thế giới mà ký chủ có thể lựa chọn lần này chỉ có: truyền hình, hành động, võ thuật]

Lần trước trần du Trần Du vì mạo hiểm chọn thế giới loại kịch, và bước sân trường xuân kịch.

Trần Du không thể lẻn vào khuôn viên trường, đã tìm thấy Thôi Học mở một quán thịt nướng.

Sau một năm ở quán thịt nướng, Trần Du dành phần lớn thời gian để thang thang ở thế giới bên ngoài. Nhưng vào thời điểm cuối cùng Trần Du đã đυ.ng độ bọn xã hội đen và may mắn thoát nạn, nhưng cũng vì lần đó mà kết cục của câu chuyện đã bị thay đổi.

Mặc dù vậy nhưng vì Trần Du đã hoàn thành thế giới thứ nhất nên vẫn đạt được 3000 điểm do hệ thống đánh giá.

Gác lại những suy nghĩ trong đầu, lần này Trần Du quyết định chọn thể loại võ thuật.

[Vui lòng chọn một trong "TÚ XUÂN ĐAO" , "BÍCH HUYẾT KIẾM" , "TIẾU NGẠO GIANG HỒ" .

Ba món này có vẻ không thân nhiện lắm với người bình thường, nhưng tương đối mà nói, "TIẾU NGẠO GIANG HỒ" Có lực hơn một chút và phù hợp hơn với sự phát triển của người mới.

"Tôi chọn "TIẾU NGẠO GIANG HỒ" ........" .

Lần nữa mở mắt ra, Trần Du phát hiện mình đang ở dưới chân núi.

Trời xanh, mây trắng.

Gió thổi nhẹ qua ngọn tóc......

Thế giới này đang giữa mùa hạ, thảm cỏ xanh mướt, mọc đầy cỏ dại

Vào lúc này Trần Du đang mang một chiếc váy màu xám , tóc được bối lên cao.

Bộ trang phục này có thể được coi là một loại phúc lợi dành cho người mới, có thể cho phép Trần Du hòa nhập tốt hơn vào thế giới mới.

Ở một thế giới khác, cơ thể của Trần du sẽ không già đi theo thời gian, anh ta cũng sẽ không thực sự chết.

Một khi Trần Du chết ở thế giới khác, Trần Du sẽ bị cưỡng chế triệu hồi về thế giới thật đúng thời điểm Trần Du vào thế giới khác.

Và hệ thống sẽ không phát hành các nhiệm vụ thế giới mới trong ba tháng tới.

Cơ chế này của hệ thống về cơ bản Trần Du không có gì phải lo lắng, và Trần Du người tự tin trong lòng, quyết định không giấu giếm.

Trần Du bắt đầu di chuyển...

Men theo con đường mòn, Trần Du đến được một ngôi nhà nhỏ dưới chân núi, Trân Du gõ cửa...

"Xin hỏi, đây là nơi nào ?"

Cánh cửa mở ra, một ông già tóc hoa râm chống nạng xuất hiện trước mặt Trần Du.

Ông lão trên mặt lộ ra vẻ đề phòng, nhưng cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt Trần Du, ông lão mới thả lỏng cảnh giác.

Trần Du trắng trẻo và sạch sẽ có một chút phong thái cổ xưa, cộng với biểu cảm dịu dàng trên khuôn mặt, rất dễ khiến người ta cảm thấy

Sự gần gũi.

Vị thiếu gia ở Hoa Sơn, cách Lạc Dương 200 dặm về phía đông.

Mặc dù cửa gỗ đã mở, nhưng ông lão vẫn đứng trong phòng trả lời câu hỏi của Trần Du.

Nhìn thấy ông lão kiềm chế, Trần Du lui về sau nửa bước, giữ một khoảng cách lễ phép, tiếp tục hỏi: "Không biết trên Hoa Sơn có phải Hoa Sơn hay khôn, người đứng đầu tên là Nhạc Bất Quần.

"Hoa Sơn phái đúng là ở trên nút, nhưng nghe nói Hoa Sơn phái đã đóng cửa nhiều năm, nhưng vợ chồng Nhạc trưởng môn thỉnh thoảng sẽ xuống núi hành hiệp trượng nghĩa........"Nói đến đây ông lão không khỏi thở dài một cái.

Ở thời đại này, do năng suất thấp, khắp nơi đều có thể nhìn thấy thổ phỉ, sơn tặc.

Gϊếŧ người và để lại thi thể trên đường cũng không phải là một câu nói đùa.

Đánh giá từ cuộc điều tra, có vẻ như tiếu ngạo kịch tình hẳn còn chưa bắt đầu, lão Nhạc cũng không ma hóa.

Quyền thuộc Thiếu Lâm, kiếm thuộc về Hoa Sơn.

Trần Du quyết định lên núi thử vận may, biết đâu có thể trực tiếp gia nhập Hoa Sơn phái.

Bây giừo là lúc Hoa Sơn phái suy yếu, muốn gia nhập Hoa Sơn phái cũng không khó lắm

Ông nội, chúng ta có thể ăn cơm được không? Tiểu Mễ đói.....

Một cậu bé năm, sáu tuối xuất hiện ở cửa, nhưng sau khi thấy Trần Du, giọng nói của cậu ngày càng nhỏ đi, cuối cùng cậu sợ hãi, núp sau ông lão.

Để thiếu hiệp chê cười rồi!, Ông lão dùng thân thể ngăn cản cháu trai, nhìn Trần Du biểu cảm cũng không có thay đổi, ông lão cười nói: "Nếu như Thiếu Hiệp không ngại, có thể vào nhà nghỉ ngơi, ăn một chút cơm canh đạm bạc!.

Sau khi phán đoán rằng Trần Du không có ác ý, ông già lộ ra một khía cạnh đơn giản.

"Vậy thì làm phiền ông rồi, hơn nữa ta bây giờ không phải người trong giang hồ, càng không xứng để ông gọi là thiếu hiệp."

Lúc này đã là buổi trưa, là thời điểm nóng nhất trong ngày, Trần Du lễ phép đi theo lão nhân vào trong.

Túp lều tranh không lớn lắm, ánh sáng cũng không tốt lắm, trong phòng ngoại trừ một cái bàn cùng mấy cái ghế dài, bên trong không có cái gì.