Tiêu Ngọc vừa đi vừa xoa lưng về đến nhà, thì đã nhìn thấy có người đang đứng lấp ló trước cửa.
Người này bộ dạng gầy gò, hai mắt thâm đen, đứng từ xa đã nghe thoang thoảng một cỗ mùi rượu gay mũi.
Tiêu Ngọc cau mày đề phòng bước đến.
Người kia đã sớm thấy được Tiêu Ngọc, khi cô đến gần thì hai mắt hắn vội đảo một lượt từ trên xuống dưới, trong lòng không nhịn được mà phỉ nhổ.
Quá gầy, nhưng được cái mặt đẹp và trắng.
“Em là… Tiêu Ngọc à?”
Phùng Thắng không ngờ mình tò mò đi qua ngó nghiêng một cái, mà đã bắt gặp được chính chủ trong lời đồn.
Tiêu Ngọc thấy bộ dạng hắn nhìn mình, trong lòng không nhịn được mà vang lên một hồi chuông cảnh báo, nhưng vẫn ra vẻ trấn định mà lạnh nhạt đáp lại: “Đúng vậy, có việc gì không?”
Phùng Thắng trực tiếp bỏ qua sự chán ghét trong giọng điệu của Tiêu Ngọc, cười hề hề xoa tay bước lên một bước: “Không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút, hôm nay Lục Cảnh có nhà không em?”
Tiêu Ngọc nghe đến tên này hỏi hành tung của Lục Cảnh, chuông báo động trong lòng càng vang to hơn.
Cô híp mắt nhìn hắn, hất đầu vào trong: “Có, ở trong nhà, anh tìm Lục Cảnh làm gì?”
Phùng Thắng nghe nói Lục Cảnh vậy mà đang ở trong nhà, nhất thời sững ra, theo bản năng mà hèn mọn lùi lại một bước, nhưng vẫn là cười hề hề làm như không có chuyện gì: “À, hôm nay không thấy Lục Cảnh ra đồng làm việc, nên anh hỏi một chút, hỏi thăm thôi ấy mà!”
Tiêu Ngọc cũng kinh ngạc, không ngờ hôm nay Lục Cảnh không ra đồng, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ bình tĩnh thong dong, “Không có gì, mệt nên nghỉ một hôm, có cần tôi gọi anh ấy ra không?”
Phùng Thắng nghe vậy liền vội vàng khoát tay: “Không, không cần đâu! Nếu Lục Cảnh không có chuyện gì thì anh đi trước, hề hề, hỏi thăm thôi ấy mà, đi trước đây!”
Vừa nói vừa nhanh chân chạy đi, chỉ hận không thể lập tức biến mất khỏi nơi này.
Tiêu Ngọc thấy hắn đã đi khuất, mới vội mở cổng đi vào rồi cài khóa cẩn thận.
Kẻ này không phải người tốt lành gì, có lẽ vì đoán được hôm nay Lục Cảnh không ở nhà nên mới đến đây… nếu là vậy, hắn đến tìm cô sao?
Trong lòng Tiêu Ngọc không nhịn được mà dâng lên một cỗ ác hàn.
Thông thường nếu đàn ông không lên đồng thì chắc hẳn phải ở nhà.
Nhưng người kia lại to gan chạy đến tận đây ra vẻ hỏi thăm, chứng tỏ hẳn là hắn đã nghe được phong thanh gì đó.
Tiêu Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy bất an, liền vào nhà bếp ôm theo mớ dao to dao nhỏ ra để bên cạnh giường.
Phùng Thắng không ngờ là Lục Cảnh lại ở nhà, rõ ràng Lý Lộc đã nói là sáng nay nhìn thấy Lục Cảnh ngồi xe kéo lên trấn, không lẽ hắn bị lừa rồi?
Hắn cắn răng, lại đi tìm Lý Lộc hỏi cho rõ ràng, sau khi có được đáp án, mới đen mặt chửi rủa.
“Mẹ kiếp, đàn bà đúng là một lũ không ra gì, vậy là dám lừa ông đây!”
Lý Lộc thấy hắn nói lớn như vậy, sợ có người nghe thấy, vội bảo hắn nhỏ lại, rồi nhẹ giọng nhắc nhở: “Gấp cái gì? Bây giờ mới qua bao lâu, xe kéo lên trấn đều phải hơn sáu giờ chiều mới về tới thôn, vẫn còn thời gian…”
Nói tới đây, Lý Lộc liền nhếch mày với Phùng Thắng, người sau lập tức hiểu ý, nở nụ cười đầy bỉ ổi mà liếʍ liếʍ môi.
Phùng Thắng là tên lưu manh có tiếng trong thôn, không ít quả phụ và cô gái đều đã bị hắn lừa qua.
Những người kia sau khi bị hắn chơi xong thì đều không dám lên tiếng, sợ ảnh hưởng thanh danh, vậy nên mấy năm qua có thể nói là Phùng Thắng ngày càng vô pháp vô thiên.
Phùng Thắng xoa xoa tay, không nhịn được mà nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn kia.
Gầy thì có gầy, nhưng lâu lâu đổi gió cũng không tệ!
Phùng Thắng đắc ý nghĩ rồi cười gian manh: “Được, cậu nói không sai, vậy anh đây liền quay về thưởng thức người đẹp!”
Nhìn thấy Phùng Thắng quay lưng gấp gáp rời đi, trong lòng Lý Lộc không nhịn được mà cười gằn.
“Cưới vợ đẹp thì thế nào? Không phải ma ốm thì cũng là mớ thịt bị người sờ qua, để xem mày còn kiêu ngạo được bao lâu!”
Hắn nói xong liền phun ra một bãi bước bọt, đắc ý xoay người ra đồng.
Không thể để người khác nghi ngờ chuyện này có liên quan tới hắn, hắn cần phải tạo bằng chứng ngoại phạm cho mình!
Tiêu Ngọc ngồi trong nhà khóa chắc cửa, lắng tai lên nghe ngóng, quả nhiên, không đến ba mươi phút sau, liền nghe thấy tiếng động “loạt xoạt” từ sau nhà truyền tới.
Cô trợn tròn mắt: Tên kia quả nhiên quay lại!!
Phùng Thắng trèo rào từ phía sau lẻn vào, đi đến cửa, liền nhỏ giọng kêu lên mấy tiếng: “Tiêu Ngọc, Tiêu Ngọc!”
Bên trong không có người đáp lại, hắn liền nghĩ chắc hẳn là ngủ rồi.
Phùng Thắng càng thêm phấn khích, xoa xoa tay mấy vòng, rồi cẩn thận đẩy cửa.
Nhưng cửa đã bị chốt từ bên trong, hắn thử đẩy mấy lần mà vẫn không được.
Phùng Thắng cắn răng, lại lẻn đến cửa sổ bên hông.
Nhưng Tiêu Ngọc đã sớm đề phòng, cửa sổ cũng đã khóa lại.
Phùng Thắng thấy trăm đường bị chặn, không những không nản lòng, mà càng thêm chắc chắn là Lục Cảnh không có ở trong nhà.
Nếu như có chồng ở nhà, ai mà đang trưa lại khóa cửa kín mít như thế chứ?
Nghĩ tới chuyện sắp sửa xảy ra, hắn không nhịn được mà phấn khích cười lên mấy tiếng, quay trở về cửa trước, động tác đẩy mạnh không hề kiêng nể.
Lại nói, nhà của Lục Cảnh nằm ở một góc hẻo lánh, xung quanh rất ít hàng xóm, hiện tại mới qua giờ trưa, mọi người không ngủ thì là bận việc trên đồng, nơi này đã vắng lại càng thêm vắng.
Thế nên Phùng Thắng mới không chút nào kiêng dè như vậy!
Đẩy một lúc không được, hắn liền tức giận phun một bãi nước bọt xuống đất, mắng: “Mẹ kiếp, đúng là thứ đàn bà không biết điều!”
Tiêu Ngọc ở bên trong tim đập thình thịch, cô cầm chắc con dao, hai mắt đăm đăm không dám chớp nhìn chằm chằm cửa.
Phùng Thắng cũng là kẻ thạo nghề, hắn rất rành loại khóa cửa ở nông thôn này, đều là loại khóa then cài không mấy chắc chắn.
Hắn nhìn trước ngó sau, xác định không có ai, mới lôi từ trong túi quần ra một cọng dây thép, bẻ cong đầu rồi luồn qua khe cửa.
Tiêu Ngọc ở bên trong nhìn thấy đầu dây thép luồn vào rồi vòng trở ra, bị người bên ngoài ép thành một cái vòng, chậm rãi đẩy lùi then cài cửa.
Thành thọa đến mức chắc chắn đã làm qua không ít lần.
Cả người cô bất giác căng chặt đến lợi hại, tay cần dao cũng càng thêm dùng sức, ẩn ẩn có thể thấy được gân xanh hiện lên rõ ràng.
“Tên này muốn chết!”