Huynh Đệ Của Ta Là Giáo Chủ

Chương 9

Vó ngựa chậm rãi đi trên đại đạo, núi non trùng điệp nối tiếp nhau làm cho con người như không thể biết được giới hạn của nó, trong chuyến đi này hắn còn kêu theo Đông Phương Bạch, bởi vì hiện giờ bọn hắn đã giao hết công việc cho mấy tên thuộc hạ cho nên hắn quyết định sẽ nghỉ ngơi một thời gian.

"Huynh nghĩ đám người đó không có chúng ta liệu có ổn không?" Đông Phương Bạch lo lắng hỏi hắn.

"Bọn họ không làm được thì phải làm cho được, chúng ta nghỉ mấy ngày tổng đàn cũng không sập được đâu"

"Ta chỉ sợ khi về chúng ta lại mệt thêm mà thôi"

"Huynh đừng để ý nhiều như vậy, khi về chúng ta lại tính"

"Ừ, không nghĩ nữa dẫu sao cũng đã đi mất rồi, chúng ta cũng đi nhanh thôi ta đói sắp chết rồi"

Chưa nói hết câu hắn thúc ngựa lao nhanh, Tư Mã Trác chưa kịp định thần thì người ngựa đã ở phía xa, thấy vậy hắn vội la lớn:

"Bạch huynh, đợi ta với"

"Ai đi sao trả tiền, Trác huynh cố lên a" hắn quay đầu lại lớn tiếng đáp.

Màn đêm buôn xuống ánh sao lấp lánh trên bầu trời, người đi lại trên đường vô cùng tấp nập đặc biệt là những người trẻ tuổi đi thành một đôi với nhau, hắn và Đông Bạch khoảng giờ ngọ cùng nhau đua tới được nơi này sau khi ăn uống no đủ chuẩn bị đi tiếp thì hắn nghe nói ở đây có tổ chức lễ hội cho nên hắn với Đông Phương Bạch lại đổi ý ở lại đi chơi lễ hội, hai bên đường bày bán rất đa dạng, tiếng cười nói bên tay không dứt, đi được một lúc hắn mới biết đây không phải là lễ hội bình thường mà là ngày lễ ngưu lang chức nữ gặp nhau, trong ngày này ai có đôi có cặp đều sẽ đến cuối thành viết điều ước nguyện lên dãy lụa đỏ rồi treo lên cây hòe ở đó nghe nói để cầu cho nhân duyên được viên mãn.

"Huynh nói xem,hai ta độc thân cẩu lại còn gặp phải ngày này nữa chứ"

"Huynh đang ghen tị với người ta à, ai bảo huynh ánh mắt cao quá làm gì cho nên tới bây giờ mới không có đó"

"Bạch huynh cũng đừng lo nói người khác mà cũng nên coi lại mình đi" nói rồi hắn biết mình nói lỡ bởi vì Đông Phương Bạch hắn luyện công nên giờ hắn... nhưng Đông Phương Bạch cũng không để ý câu nói của hắn, đáp lại:

"Ta có tiền, lại đẹp trai chẳng mấy chốc là có vợ không như huynh gương mặt tầm trung không biết có tiền hay không nữa"

"A, huynh đợi đó thế nào ta cũng sẽ tìm được vợ trước huynh cho mà xem"

"Vậy ta chúc huynh mau kiếm được ý trung nhân, mà chúng ta thử đi xem cây hòe đó xem sao, có gì sao này huynh có ai rồi dẫn tới ước nguyện" Đông Phương bạch hào hứng nói.

"Ừ, đi xem thôi"

Đi được một lúc thì hai người đã nhìn thấy một cây hòe to lớn, xung quanh được thắp sáng bởi rất nhiều ngọn đuốc nhìn cứ như ban ngày, trên những cành của cây hòe thì treo đầy những sợi dây đỏ ước nguyện tuy không biết điều ước có thành hay không nhưng những cặp đôi lại muốn lưu lại một chút kí ức tươi đẹp của thời thanh xuân ở đây.

"Đẹp thật, ngày nào đó sẽ có một người đứng cùng huynh ở đây cùng ngắm cảnh này nhỉ" Đông Phương Bạch lên tiếng.

"Vậy ư, ta cũng không rõ nữa nhưng dù cho tới lúc đó thì chúng ta vẫn sẽ là huynh đệ tốt"

"Ha ha ha, ta đọc được mấy câu này trong thoại bản suốt tên nào nói câu này lần nào cũng quay lưng với huynh đệ hết, ha ha ha"

"Hừ, vậy để ta thề độc cho huynh xem"

"Ấy, đừng cáu, ta tin huynh, ta chỉ đùa chút thôi"

"Huynh đùa không vui chút nào, thôi ngắm xong rồi chúng ta về đi thôi"

"Ừ, ta cũng chán rồi, về phải đánh một giấc mới được"

Hai người quay lưng rời đi trong ánh lửa bập bùng, từ xa một ánh mắt tràn đầy tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ mãi cho đến khi hai người biến mất trong dòng người hắn cũng nhanh chóng biến mất, hai người Tư Mã Trác và Đông Phương Bạch lại tiếp tục lên đường, ăn uống ngắm cảnh, có lễ hội ở đâu thì vui chơi ở đó, bọn hắn chơi đến nổi quên hết cả trời đất, nhưng hôm nay đang đi qua một vùng núi hắn lại cảm nhận được có sát khí, tuy sát khí đã được ẩn dấu rất kĩ nhưng sao có thể che dấu được trước mặt bọn hắn, liếc mắt ra hiệu hai người bắt đầu cảnh giác lên nhưng bọn họ cũng chẳng có ý định dừng ngựa lại, đi thêm được một quãng thì từ trong các bụi cây xuất hiện vài chục người xông ra bao vây bọn họ lại, bọn chúng cũng không thèm che mặt mới đầu hắn cứ tưởng là cướp nhưng khi Đông Phương Bạch lên tiếng hắn mới biết là không phải cướp.

"Thì ra là ngươi a, Hướng Vấn Thiên" Đông Phương Bạch nhàn nhạt hỏi hắn.

"Thiến tặc, cao thủ các môn phái hôm nay đều tập hợp ở đây ngày này năm sao sẽ là ngày giỗ của ngươi"

"Ngươi mới đi xuống địa ngục" Tư Mã Trác nghe Hướng Vấn Thiên chửi thiến tặc liền nổi giận, hắn vận nội kình đánh ra một chưởng làm cho hắn bị đánh bay ra xa.

"Trác huynh, để đó cho ta hôm nay phải để cho chúng biết ai phải giỗ ai"

"Ấy, cùng lên đi ta phải đi dần tên đó thêm mới được" Tư Mã Trác còn giận nói.

Thấy Tư Mã Trác ra tay đã là cách sơn đả ngưu nên Tả Lãnh Thiền quyết định rút kiếm ra tay trước hắn tự tin rằng Tịch Tà Kiếm Phổ đã luyện tới cảnh giới cuối cùng cũng sẽ không bị đánh bại, chẳng mấy chốc đao kiếm đang xen, gió cát mù mịt, dù có là tịch tà kiếm phổ hay tử hà thần công thì trong chốc lát cũng từng tên từng tên ngã xuống, Hướng Vấn Thiên thấy nhiều cao thủ mình cất công dụ dỗ mời mộc mà cũng không thể địch lại được hai người bọn họ, ánh mắt của hắn hiện lên vẻ tàn độc, hắn lấy từ trong người ra ba quả có hình tròn lớn bằng nắm tay nhanh chóng ném về phía Đông Phương Bạch đang mất cảnh giác với hắn, hắn gầm lên:

"Đông Phương Bất Bại đi chết đi"

"Mau tránh ra đó là phích lịch đạn" Tư Mã Trác lớn tiếng hô.

Nhưng hắn hô lên đã không kịp, chỉ nghe "Ầm, ầm ầm" ba tiếng hắn chỉ cảm thấy một đợt sóng xung kích cực mạnh đánh sâu vào, chưa kịp định thần thì hắn nhìn thấy Đông Phương Bạch bị phích lịch đạn đánh rơi xuống vách núi.

"Khốn kiếp a, mi đi chết đi"

Hét lên tức giận, Tư Mã Trác dùng nội lực phóng mạnh thanh kiếm xuyên ngực Hướng Vấn Thiên, không ngoái đầu lại hắn nhanh chóng nhảy theo xuống vực, mọi chuyện tuy có vẻ lâu nhưng hắn chỉ làm trong giây lát, nhanh chóng ôm lấy Đông Phương Bạch đang bất tỉnh rơi trong không trung, xoay người thật mạnh va vào vách đá hắn nhanh chóng bắt được một sợ dây mây thành công xuống được đáy vực.

Cõng Đông Phương Bạch trên lưng hắn nhanh chóng tìm kiếm một nơi để trú chân để xem thương thế của hắn, tìm kiếm trong chốc lát hắn cũng tìm thấy được một hang động khá sạch sẽ, đặt Đông Phương Bạch xuống hắn nhanh chóng kiểm tra thương thế của hắn, hắn chỉ là bị nội thương khá nặng chỉ cần điều dưỡng nửa tháng là được, lấy từ trong tay nãi ra một chai ngọc đổ ra một viên thuốc đút cho hắn, cũng may bọn hắn đeo tay nải trên lưng nên đồ đạt vẫn còn chỉ là mất hai con ngựa mà thôi, nhanh chóng nhóm lửa lên để sưởi ấm thì hắn nhìn thấy y phục của Đông Phương Bạch đã bị phích lịch đạn làm tan nát cháy xém hết nên hắn lấy một bộ y phục mới ra thay cho hắn, nhanh chóng cởi y phục cũ của hắn ra, cởi bỏ mấy lớp áo ngoài ra hắn kinh ngạc hơn là còn có lớp áo giáp cuối cùng, hắn vẫn yêu mạng mình như thường nhưng không biết áo làm từ chất liệu gì mà cực kì mềm mại, đang tính cỡi bỏ lớp áo giáp của hắn thì tay hắn lại cứ đờ bởi vì hắn nhìn ngực của hắn không phải bằng phẳng như của hắn, nhanh tay kéo áo xuống nhưng đầu óc của hắn lúc này lại không suy nghĩ được gì, nắm lấy tay của hắn mau chóng bắt mạch lại, mấy lần trước hắn chỉ nghĩ hắn luyện công ra chuyện nên không để ý nhưng bây giờ lại có khác biệt quá rõ ràng, nhanh chóng mặc cho hắn một bộ y phục mới dùng nước lao đi những vết bẩn trên mặt rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

"Chuyện này sao có thể, chắc chắn đây không phải là sự thật"

Hắn chạy như bay, vận chưởng lực phóng ra ầm ầm làm đổ ngã cây cối xung quanh, chuyện này quá mức đột nhiên làm sao hắn có thể chấp nhận được, Đông Phương Bạch quen biết bao lâu nay là nam nhân lại thành nữ nhân được, hắn vừa chạy vừa suy nghĩ xem hắn có bỏ sót chi tiết nào hay không.

Ngoài trời những giọt mưa lất phất, đống lửa bốc cháy tạo ra những tiếng vang tách tách, mùi thơm từ thịt nướng bay quanh quẩn bên trong hang động, Đông Phương Bạch lúc này cũng dần tỉnh lại, hắn nhìn thấy Tư Mã Trác đang ngồi bên cạnh hắn đang nướng thứ gì đó nhìn có vẻ rất ngon, cảm thấy Tư Mã Trác đang thất thần nên hắn ho nhẹ một tiếng, tiếng động làm Tư Mã Trác giật mình hắn quay đầu lại nhìn Đông Phương Bạch nhỏ giọng hỏi:

"Huynh tỉnh rồi"