"Trác huynh"
Giật mình tỉnh dậy, hắn vẫn đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, ở phía xa xa còn có một chục đôi mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm hắn, trở mình ngồi dậy hắn hỏi:
"Các ngươi đang làm gì ở đây?"
"Chúng thuộc hạ..."
Bởi vì bình thường hắn không có làm cho nha hoàn hầu hạ cho dù có bị thương thì cũng không cho tới gần, trong lòng ai cũng hiểu nên cũng không ai dám tới gần nhưng lần này lại thấy giáo chủ bị thương nằm trên mặt đất nên cũng quên mất, không đợi bọn họ trả lời thì một tiếng quan tâm vang dội làm hắn muốn ong ong lỗ tay.
"Giáo chủ, người tỉnh rồi a, người có còn thấy đau đầu không, hay để thuộc hạ kêu Bình Nhất Chỉ lại đây kiểm tra cho người" một tên to con vừa nói vừa chạy lại, hắn vừa nói vừa lắc lư làm hắn phiền muốn chết.
"Ta không sao, các ngươi trước hết lui ra hết đi, ta cần yên tĩnh một chút"
"Vâng, chúng thuộc hạ cáo lui"
Lí Đức mặt dù không cam lòng nhưng cũng nhanh chóng lui xuống, sau khi tất cả rời đi hắn mới bắt đầu kiểm tra thương thế, thử vận nội công không ngờ nội công của hắn lại có điều tăng lên nhưng làm hắn ngạc nhiên hơn là ám thương trên người đã được trị hết mặt dù trùng độc vẫn còn, phải nói Quỳ Hoa Bảo Điển làm cho hắn năm đó công lực tăng nhanh đánh được ngang cơ với Nhậm Ngã Hành như cũng bị hắn đánh cho trọng thương, nội công cũng khó có thể điều trị tận gốc nên mấy năm nay công lực cũng không tinh tiến được, nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy nội công vận chuyển cực kì thuận lợi không gặp bất kì trở ngại nào, điều này làm hắn cực kì kinh hỉ.
Hồi tưởng lại lúc đó, hắn cứ ngỡ mình đã bị chụp chết rồi nhưng không ngờ lại có người ra tay cứu hắn, lúc đó đầu óc hắn đã mơ hồ nên cũng không thấy được gương mặt của người đó. Hắn nghĩ không ra là người nào lại có thể cứu hắn trong tình huống đó, trên giang hồ ai mà lại không sợ hắn, ghét hắn chỉ mong sao hắn không còn mạng mới tốt, mà người này lại ra tay trợ giúp chứ.
"Thôi tạm gác chuyện này sang một bên, hắn đã cứu ta thì chắc không có ác ý bây giờ quan trọng nhất vẫn là trùng độc, bên phía Bình Nhất Chỉ vẫn chưa có tiến triển gì a" hắn thở dài.
Phải nói sau trận chiến trên Hắc Mộc Nhai, truyền ra tin tức làm cho giang hồ điên đảo, người ta đồn rằng giáo chủ Nhậm Ngã Hành chết rất thảm, toàn thân cháy đen như bị thiêu chết, Ngũ Nhạc cũng bị tổn thất thảm trọng trong cuộc thảo phạt ma giáo làm cho nguyên khí đại thương trong vòng mười năm chưa chắc đã có thể khôi phục, trong trận chiến này uy thế của Nhật Nguyệt Thần Giáo lại càng được nâng lên bên cạnh đó cái danh Đông Phương Bất Bại lại càng làm cho người trong giang hồ ngày càng kinh hãi, bởi người này chỉ mới xuất hiện ba năm mà đã làm cho Thần Giáo từ giáo phái đang xuống dốc lại quật khởi trở lại một kích đánh bại hoàn toàn liên minh của chính đạo.
Một tháng sau, từ lúc Tư Mã Trác cứu Đông Phương Bạch hắn cũng không có rời đi, hắn mua một căn nhà trong nội thành cách Hắc Mộc Nhai không xa bởi vì hắn muốn tạm thời định cư ở đây, trong khoảng thời gian nay hắn cố tìm cách để phá giải trùng độc cho Đông Phương Bạch, cuối cùng sau một tháng nghiên cứu hắn cùng tìm ra, nhưng mà vẫn có một điều làm hắn khó hiểu đó là cách tu luyện công pháp của Đông Phương Bạch, hắn nghĩ thầm:
"Cũng không biết thần công của hắn luyện như thế nào mà luyện thành như thái giám thế không biết, như thái giám, không lẽ hắn..."
Hắn không dám nghĩ tiếp, huynh đệ của hắn coi trọng bản thân như thế sao có thể ra tay tàn nhẫn với bản thân như vậy.
"Thôi giải được độc là được rồi, không nghĩ nữa đi lấp đầy bụng cái đã"
Do căn nhà hắn mua có một cái sân ở phía trước nên ra khỏi nhà sẽ thấy được các khóm trúc lâu lâu bị gió thổi tạo ra tiếng xào xạc, làm cho tinh thần rất được thư giản, còn phía sau nhà thì có một gian bếp nhỏ.
Lạch cạnh leng keng sau một canh giờ trên bàn đã bay ra vài món ăn, nhanh chóng ngồi vào bàn chỉ trong chốc lát hắn đã ăn xong, lúc này cũng chỉ mới qua giờ ngọ mà đêm nay hắn lại muốn đi thăm cố nhân nên muốn tặng cho hắn một phần lễ vật.
Thị trấn mà hắn đang sống cực kì phồn hoa, giao dịch không ngừng giữa các cửa hàng bá tánh với nhau, ở đây được một tháng nên hắn cũng biết nơi nào bán đồ có giá tiện nghi và tốt nhất, rảo bước đi về phía đông hắn đứng trước một cửa hàng có tên là Ngọc Khí Phô, ngọc ở phô này được xem là có chất lượng tốt nhất ở thị trấn này, quen thuộc bước vào thì chưởng quầy đã lập tức nhận ra hắn.
"Ngài tới rồi a, đồ của ngài chúng tôi đã làm xong rồi, mời ngài theo tôi"
Chưởng quầy quen thuộc dẫn hắn lên lầu, vào trong căn phòng, chưởng quầy lấy ra một chiếc hộp mở ra bên trong là một chiếc đai ngọc, mỗi mảnh ngọc được khắc đồ án nhật nguyệt cực kì tinh xảo mà chiếc đai ngọc này là hắn đã nhờ người làm lúc nửa tháng trước, thu lấy chiếc hộp hắn đưa thêm tiền cho cho chưởng quầy rồi cáo từ.
Đêm tối gió thổi từng cơn nhưng hắn không cảm thấy lạnh, nhìn ngọn núi trước mặt hắn ngựa quen đường cũ lên núi nhưng đến được thần điện thì nơi này lại trống không.
"Ngốc thật, giờ này ai lại ở đây, chắc hắn đang ở tẩm điện rồi"
Tẩm điện được xây cách không xa thần điện nên chỉ vài ba bước hắn đã tìm tới rồi, đây là lần chính thức hắn gặp lại người quen nhưng lại lần mò như kẻ trộm, thật là làm hắn mất mặt.
"Dù gì cũng đâu có mặt mà mất"
Nhìn thấy bóng hình in trên cửa hắn liền dừng lại, làm ra vẻ thần bí hắn bổng cố ý lộ ra khí tức, mục đích của hắn là muốn làm cho người ở bên trong phát hiện, quả nhiên một tiếng quát vang lên:
"Kẻ nào lấp ló"
Lời vừa tới bên tai thì một quả ngân châm đã phóng thẳng đến trước mặt hắn, hắn khẽ cười vương hai ngón tay đón được, cánh cửa bật tung ra một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đang nhìn chằm chằm hắn, hắn lên tiếng:
"Là ta, Bạch huynh tính không nhận người a"
Nhìn gương mặt và giọng nói quen thuộc vang lên, Đông Phương Bạch lập tức ngẩn ngơ, mười năm nay hắn luôn bị ám ảnh bởi cái chết của Tư Mã Trác mặc dù không phải do hắn làm nhưng chứng kiến người bạn duy nhất chết đi nhưng không thể làm gì được làm cho hắn tuyệt vọng, trong mấy năm lên làm giáo chủ hắn thường cho người đi tìm nhưng chẳng có kết quả, nhưng bây giờ lại nhìn thấy hắn còn nguyên vẹn xuất hiện nên trong lòng hắn cực kì vui mừng nhưng khi nhìn lại thì thấy hắn ăn mặc sạch sẽ, thần thái sáng lán nào có dáng vẻ chịu khổ, nghĩ tới bản thân cực cực khổ khổ thực hiện lời hứa của cả hai trong mười năm chỉ cảm thấy một cổ tức giận dâng lên, hắn nghiến răng đáp lại một cách mỉa mai:
"Trác huynh vẫn khỏe mạnh a"