Tiểu Từ đặt đôi giày lên mái nhà rồi nhìn chúng một lúc. Xong lại sợ gió to, thổi bay giày xuống năm tầng lầu, nó nhanh chóng ôm lấy đôi giày rồi đặt xuống đất.
Sau khi ăn xong cơm tối, Giang Dao thấy nhóc con còn đang nhìn chằm chằm vào đôi giày, hung hăng nói: "Mua cho mày mang chứ không phải để mày ngắm nó đâu."
Tiểu Từ im lặng liếc nhìn cậu, ngồi trên mái nhà đi giày vào.
Mùi thức ăn tỏa ra từ trong nhà, Tiểu Từ bước đến bàn.
Giang Dao không đuổi nó đi, trên bàn có hai bộ bát đũa, trong đó có một bộ là bát ăn của Tiểu Từ, Giang Dao gọi đó là bát ăn cho chó, làm bằng nhựa, có lỡ đánh rơi cũng không bể.
Tiểu Từ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Giang Dao, Giang Dao lẳng lặng ăn một mình.
Tiểu Từ cầm bát lên rồi vẫn nhìn Giang Dao, Giang Dao vẫn lẳng lặng ăn một mình.
Tiểu Từ cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, sau khi ăn xong, không đợi Giang Dao kịp phản ứng, nó đã vội vàng đi rửa bát như ngày hôm qua.
Cả đêm hai người không ai nói với ai câu nào, Giang Dao đút sữa cho Giang Ngạn, đắp chăn cho Giang Mỹ Lệ, gỡ tóc rối cho nàng, rồi để nàng tiếp tục ngủ.
Sau đó cậu trèo lên giường, ngủ cạnh cửa sổ.
Chiếc giường đơn nhỏ nhỏ, vì chừa chỗ cho nó ngủ mà đã biến thành chiếc giường đôi.
Tiểu Từ đứng trên sân thượng, trước tiên là chán nản đếm sao, sau khi nó đếm sao xong, đèn trong nhà đã tắt.
Nó mặc một chiếc áo thun ngắn tay, rùng mình vì cái lạnh ban đêm.
Đợi Giang Dao ngủ thϊếp đi, nó mới dám lặng lẽ chạy vào phòng trong bóng tối.
Giường của Giang Dao nằm ngay cạnh cửa, nó có thể chạm ngay vào đầu giường khi vừa từ sân thượng bước vô.
Cặp sách bị ném xuống đất, suýt chút nữa làm nó ngã chổng vó, Tiểu Từ đi vòng qua cặp sách, ngồi bên giường Giang Dao, giống như đêm qua, ôm mình cuộn thành quả bóng nhỏ và ngủ dưới gầm giường.
Khi Tiểu Từ chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, có ai đó bất ngờ nắm lấy cánh tay nó.
Nó vội vàng mở mắt, vốn nó đã không thấy buồn ngủ, cứ trằn trọc mãi. Giang Dao nhấc nó từ dưới gầm giường lên giường, ném nó vào trong chăn, hờ hững nhìn nó: "Đêm nay là lần cuối cùng, ngày mai cút đi cho tao."
Tiểu Từ im lặng cả đêm, cuối cùng cũng nói ra một câu: "Tôi có thể ngủ trên giường sao?"
Giang Dao không trả lời nó, kéo chăn lật cơ thể sang một bên, nép người vào cửa sổ ngủ thϊếp đi.
Tiểu Từ ngồi trên giường, ngập ngừng nói: "Anh không nói, tôi coi như là anh đồng ý rồi nhé."
Giang Dao nhíu mày: "Nói cái mẹ mày ấy, không ngủ thì cút ngay lập tức."
Tiểu Từ ngoan ngoãn nằm bên cạnh Giang Dao, nhặt một chiếc chăn bông nhỏ đắp lên người: "Nói bậy không tốt đâu."
Giang Dao con mẹ nó thật sự là bị tên ngốc này chọc phiền chết, nhưng lại không thể phát tiết vào ban đêm, chỉ có thể ở trong lòng thầm niệm kinh ba chữ: Đừng tức giận, đừng tức giận, người khác tức giận mình không tức, nếu mình bệnh cũng không ai chăm sóc.
Niệm đến câu thứ năm, cậu ngủ thϊếp đi.
Gần đây Giang Dao rất mệt mỏi, thế nên cậu chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Cậu đã nghỉ quá lâu, cậu phải đi học lại vào sáng mai.
Tiểu Từ ngủ không ngon, nó luôn cảm thấy rằng mình đang nằm mơ.
Vì vậy, sau khi ngủ được một lúc, nó lại ngồi dậy nhìn Giang Dao, xác định xem mình có thật sự đang ngủ trên giường của Giang Dao hay không.
Tiểu Từ không thể hiểu nổi Giang Dao, tại sao trên thế giới này lại có người kỳ lạ như vậy?
Giang Dao ngủ không phòng bị, Tiểu Từ vừa ngây thơ vừa lạnh lùng nghĩ: Anh ta không sợ mình gϊếŧ anh ta sao?
Nó cúi đầu, cẩn thận nhìn kĩ Giang Dao, sau đó lùi lại canh giữ ở đầu giường bên kia, giống như một con sói nhỏ canh giữ thức ăn của mình, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong bóng tối, thật lâu không thể chợp mắt.
Sáng sớm, lúc Giang Dao tỉnh dậy đã không thấy Tiểu Từ đâu, cậu lầm bầm: thế này là cút đi rồi sao?
Sau khi đánh răng rửa mặt, cậu đút sữa cho Giang Ngạn, chăm sóc Giang Mỹ Lệ, nói với nàng: "Buổi trưa con sẽ về, đừng gây rắc rối gì cho con hết."
Giang Dao đặt Giang Ngạn vào lòng Giang Mỹ Lệ: "Trông chừng con trai mẹ đi."
Giang Mỹ Lệ mặc dù bị liệt, nhưng nàng vẫn nhận ra Giang Ngạn, nàng ôm lấy bé và ngâm nga vài bài hát, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của mẹ mình mà Giang Dao cảm thấy đầu đau đau.
Tứ Mao đẩy xe đạp ra, chào hỏi Giang Dao: "Hôm nay cậu có đi học không? Để tôi chở cậu đi!"
Giang Dao liếc nhìn chiếc xe đạp nữ kiểu năm 1928 [1] của Tứ Mao với một giỏ rau phía trước và một cái khung phía sau, nói một cách chán ghét: "Không cần, tôi đi bộ."
Tứ Mao đi cùng cậu: "Vậy tôi đi với cậu."
Giang Dao: "Có xe không đi, cậu ngốc à?"
Tư Mạo cười tủm tỉm: "Tôi đi cùng cậu, cậu còn mắng tôi, tính tình này của cậu sửa đi được không vậy?"
Trường học cách nhà Giang Dao không xa.
Năm phút đi xe đạp, mười phút đi bộ.
Học sinh cấp hai bên đường chia làm hai nhóm, một nhóm đến từ trường trung học phụ thuộc, đồng phục màu đỏ. Nhóm còn lại đến từ trường cấp hai cộng đồng của bọn họ, đồng phục màu xanh lam.
Khi đến trường, Tứ Mao đẩy xe đạp của mình đến nhà gửi xe trước, Giang Dao vừa bước vào cổng trường đã thấy Dương Kiến Soái lại đang dạy dỗ học sinh.
Người dạy dỗ học sinh đó là chủ nhiệm văn phòng giáo dục chính trị, còn người bị dạy dỗ là nữ sinh quậy phá có tiếng ở trường bọn họ, Phạm Điềm. Quần học sinh thì đổi thành quần bó, áo học sinh thì dính đầy hình vẽ bậy, dây đeo tai nghe vòng quanh cổ, tóc cũng không buộc lại.
Dương Kiến Soái bảo cô buộc tóc lên, cô tùy ý chải tóc mấy cái, đương lúc buộc thì thông qua cánh tay mà nhìn thấy Giang Dao.
Giang Dao đi thẳng về phía lớp, Phạm Điền sau khi ứng phó xong với Dương Kiến Soái thì đuổi theo cậu.
"Giang Dao, sao cậu không chào tôi?" Cô nhổ kẹo cao su trong miệng ra, "Thời gian này cậu đi đâu thế?"
"Cậu quản cái rắm." Giang Dao chẳng đối xử thiên vị với phái nữ.
Phạm Điềm: "Tính tình cứt chó thế, hỏi tí không được à? Không chịu trả lời thì thôi, cuối tuần này có muốn đi ăn đồ nướng bên bờ sông không? Tôi bảo anh tôi đi cùng."
Người anh mà Phạm Điềm nói không phải là anh ruột của cô, mà là người anh đỡ đầu cô quen biết ở bên ngoài, một tên xã hội đen che chở cô, cho phép cô hoành hành ngang ngược, làm xằng làm bậy ở trường học.
Rẽ vào điểm mù của camera giám sát, Phạm Điềm hút một điếu thuốc, trong làn khói lập lờ, đường kẻ mắt dài và hàng mi rũ xuống tạo thành chiếc bóng mờ mờ khiến cô có một chút nữ tính và thành thục.
"Cậu đi lên lầu đi, buổi trưa nhớ đợi tôi ăn cơm cùng."
Giang Dao: "Tôi về nhà ăn."
Phạm Điềm: "Vậy tôi cũng về nhà cậu ăn."
Giang Dao nhìn cô đi lên lầu, Phạm Điềm gặp một cô gái để tóc mái ở khúc cua cầu thang, cô cười cười, ấn đầu thuốc lá vào cặp sách của cô gái đó, "xèo" một tiếng làm cháy sém lớp vải trên bề mặt chiếc cặp, xong cô liếc nhìn Giang Dao, đuôi mắt cô khẽ nhếch lên như thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ, rồi cô biến mất với nụ cười trên môi.
Đỗ Tiểu Đóa thổi tắt tia lửa trên cặp sách, đứng đó một lúc rồi ôm cuốn sách đi xuống, khi nhìn thấy Giang Dao, em co người lại một chút, đi nép vào tường.
Đi được nửa đường, cánh tay em bị Giang Dao nắm lại.
Đỗ Tiểu Đóa giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi, mở to mắt nhìn Giang Dao, khi em sợ hãi, em sẽ lắp bắp: "Sao, sao vậy?"
"Cậu ta như vậy bao lâu rồi?" Mặt Giang Dao không có biểu tình khi phun ra câu này.
Mười ngón tay của Đỗ Tiểu Đóa gắt gao túm lấy cặp sách "Không, không có. Vào học rồi, tôi đi trước nhé."
Ngay khi chuông vừa reo, tất cả học sinh đều vào lớp.
Giang Dao ngồi ở hàng sau, một số nam sinh ngồi gần muốn làm thân với cậu lao vào tranh giành tám chuyện với cậu, họ nói về bóng rổ, phụ nữ, gái xinh trong trường, linh tinh đủ thứ.
Nói về một nữ sinh lớp ba đã một tuần rồi không đi học, hình như là do bị kẻ biếи ŧɦái hãʍ Ꮒϊếp, loại tin đồn diễm sắc này lan truyền rất nhanh giữa các nam sinh.
Cậu không có hứng thú với cuộc tranh luận của bọn họ, vừa đến giữa trưa, cậu đã thu dọn sách vở định đi về nhà.
Phạm Điềm chặn người ở cửa, mấy nam sinh ở hàng sau la ó ầm ĩ, đòi Giang Dao đi ăn cùng cô.
Giang Dao đeo cặp sách lên vai, đi lướt qua Phạm Điềm một cách gọn gàng.
Lão Hồ chạy từ trên lầu xuống, bắt lấy bả vai Giang Dao: "Cậu đi học lại rồi sao? Sao cậu không nói với tôi?"
"Việc gì phải nói." Giang Dao đẩy lão Hồ ra.
"Tôi biết được từ chỗ Phạm Điềm đó, cô nàng này thấy sắc quên nghĩa, vừa nghe thấy cậu đến thì con mẹ nó liền động dục, tiết học còn chưa kết thúc đã vội vàng lao xuống đây chặn người. Sao cậu không đi với cậu ta chút đi?"
"Giữa trưa tôi phải về nhà." Giang Dao nói, "Em trai tôi cần người trông."
Lão Hồ suy nghĩ một chút, "Vậy tôi về cùng cậu, tôi cũng không muốn ăn cơm ở trường. Trèo tường hả?"
Giang Dao khéo léo trèo qua tường, cậu vỗ vỗ quần.
Lão Hồ ngồi trên vách tường hồi lâu, mặt đỏ bừng, sau khi nhảy xuống thì lầm bầm oán trách vách tường.
Phía sau trường học có một dãy cửa hàng bỏ trống, cửa chính khóa, cửa sổ mở, các phòng đều trống không, đây là địa điểm có tỷ lệ bắt nạt cao trong khuôn viên trường, đồng thời cũng là địa điểm ưa thích của đám côn đồ gần đây.
Con đường dài, có tiếng nước "tõm", đó là tiếng có người rơi xuống nước.
Có một con sông sâu nửa mét bên cạnh cửa hàng, bốc mùi hôi thối, trên sông đầy túi nhựa rác trôi nổi.
Có vài đứa con hoang tầm mười bốn mười lăm tuổi cởϊ qυầи tiểu bậy xuống sông.
Còn có một người bị rơi xuống sông, làn da trắng bệch, ánh mắt u ám, trên mặt sông đυ.c ngầu còn có vết máu cùng hộp sữa trôi, bên bờ sông còn có tiếng cười đáng ghét của lũ khốn nạn.
"Bùm."
Lại có tiếng rơi xuống nước, tiếng cười đột ngột dừng lại.
Đứa trẻ trong con sông kinh ngạc nhìn tên khốn bị rơi xuống nước, rồi ngẩng đầu nhìn lên bờ, thấy cái chân vừa đá người của Giang Dao từ từ hạ xuống.
Thân hình gầy gò đứng thẳng trước mặt Tiểu Từ, mặc đồng phục học sinh, vai đeo cặp sách, trên mặt có chút điên cuồng, thế nhưng lại đẹp vô cùng, lạnh lùng nhìn chằm chằm tên khốn bị cậu đá xuống sông: "Chơi vui không?"
"Con mẹ mày chứ Giang Dao!" Tên đầu gấu tóc đỏ bị đá xuống nước kêu to. "Mày con mẹ nó có bệnh hả!"
Giang Dao nhìn giống một tay xã hội đen hơn bọn chúng, đã vậy cậu còn hung hăng hơn, cậu rất nổi tiếng ở khu vực này, một số người đều biết đến cậu. Giang Dao ít khi xen vào việc của người khác, đây không phải là phong cách của cậu, điều này khiến bọn côn đồ bối rối.
Lão Hồ đang đứng sau lưng Giang Dao la lên: "Trời ơi, ai đây, đây chẳng phải là em trai cậu sao!"
Hắn vội vàng kéo Tiểu Từ ra khỏi sông, cố gắng vỗ vỗ vào quần áo của nó, nhưng người nó đã ướt sũng, không kiếm được chỗ nào khô ráo.
Tên đầu gấu tóc đỏ do dự một chút: "Thằng ngốc này là em trai mày sao?"
Lời nói khắc nghiệt lại thoát ra từ đôi môi của Giang Dao: "Mày quản cái rắm."
Lão Hồ kéo Tiểu Từ qua một bên, che mắt lại: "Ôi, trẻ con đừng xem người lớn đánh nhau. Em nói xem em có phải là đứa trẻ xui xẻo không, sao đi đâu cũng bị đánh?"
Tiểu Từ đẩy tay lão Hồ ra, nhìn thấy Giang Dao ném cặp sách của cậu vào tên đầu gấu tóc đỏ, nhặt một cây gậy sắt trên mặt đất rồi bắt đầu chiến đấu với bốn người nọ. Tiếng gậy đập vào người rất nặng nề, âm thanh của nắm đấm và bàn chân tên đầu gấu đáp xuống người Giang Dao nghe cũng nặng nề.
Giang Dao chỉ đánh người, không quan tâm đến việc bị đánh, Tiểu Từ nhìn chằm chằm vào lão Hồ, đột nhiên hỏi: "Tại sao anh không giúp anh ấy?"
Lão Hồ ôm ngực: "Bởi vì anh là mỹ nam nhu nhược, yên tâm đi, anh trai em có thể thoải mái đối phó mấy tên đầu gấu đó, không cần giúp đỡ đâu."
Tiểu Từ lạnh lùng nhìn hắn: "Vậy tại sao anh lại hôn anh ấy?"
Lão Hổ nghe đứa nhỏ kể lại chuyện cũ, liền xấu hổ đến phát hoảng, cười ha ha nói: "Thằng nhóc này, sao lại toàn nói những lời không hay vậy, hơn nữa, chẳng phải bị em ngăn cản nên chưa hôn được đó thôi?"
Tiểu Từ không hiểu nổi lão Hồ.
Hôn một người là thích người đó, thích người đó thì phải bảo vệ người ấy.
Lão Hồ muốn hôn Giang Dao, nhưng lão Hồ lại không bảo vệ Giang Dao.
Nó hung hăng đấm một cú thật mạnh vào lão Hồ, lão Hồ không cảnh giác nên bị nó đánh trúng, che mắt lại kêu thảm thiết: "Trời ơi cái thằng nhóc này – đang yên lành sao tự nhiên lại đánh người vậy hả! Em chọc muốn mù mắt anh rồi!"
Tiểu Từ lao vào chiến trường của Giang Dao như một con chó điên.
Nó bắt chước Giang Dao nhặt một thanh sắt từ dưới đất lên, Giang Dao vừa giật mình vừa kinh ngạc, một lúc sau cậu tức giận đá văng Tiểu Từ ra xa: "Mẹ kiếp, lão Hồ! Con mẹ nó ai kêu cậu để nó xông vào đây vậy hả!"
Lão Hồ rống lên: "Ông đây bị em trai cậu chọc mù mắt rồi, hai anh em chết tiệt nhà cậu người này còn máu lạnh hơn người kia!"
Giang Dao đá tên đầu gấu cuối cùng còn có thể đi thẳng trên mặt đất, những tên còn lại đã bỏ chạy hết, trước khi chạy đi còn chửi những câu cay nghiệt hòng khiến Giang Dao khó chịu.
Giang Dao khạc ra một búng máu, đồng phục học sinh bị xé thành một mớ hỗn độn, cậu ném thanh sắt, xách Tiểu Từ từ dưới đất lên tính sổ: "Mày có bệnh hả?"
Tiểu Từ nhìn thẳng vào mắt cậu, Giang Dao bị đôi mắt xuyên thấu của nó nhìn chằm chằm, lưng cậu dựng hết lông tơ, khí thế cũng xìu xuống một chút, cậu quay sang lão Hồ để tính sổ tiếp: "Hồ Tinh Trạch! Để ông đây chết rồi, xem cậu đối diện với người khác như thế nào?"
Cậu nhìn Tiểu Từ: "Nhìn mẹ mày ấy chứ nhìn, anh đánh nhau mày chạy sang làm gì, muốn tự tìm đường chết à?"
Tiểu Từ mím môi, nhìn cậu chằm chằm, sau đó nói: "Em bảo vệ anh."
Hết chương 6.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Cả nam lẫn nữ đều sẽ không cưỡng lại được người đẹp chân chính!
Tiểu Từ bây giờ mới tám tuổi, hãy tưới nước cho Tiểu Từ, nhanh chóng lớn lên, biến thành anh chàng siêu đẹp trai!