Mục đích của Vương Hiểu Thư là dỗ dành Z, cho nên tuy hắn ăn nói cay nghiệt, cô cũng không tức giận, vô cùng rộng lượng tha thứ cho sự vô lễ của hắn, khóe miệng nhếch lên như đang vui vẻ vì điều gì đó.
Z thật sự không hiểu nổi cô, trong lòng rối rắm và phiền chán, lại không đành lòng trách móc nặng nề, vì thế quay đầu trầm giọng nói với Tiêu Nhã Nhã: "Tiêu tiểu thư, hiện tại cô muốn nói với tôi đường đi chính xác sao?"
Tiêu Nhã Nhã bị vẻ mặt như muốn ăn thịt người của hắn làm sợ run, vội nói: "Chính, chính là con đường này, anh lùi về sau một chút, thấy khúc rẽ thì rẽ trái là đến nơi..."
Z hừ lạnh, quay đầu khởi động xe, vừa lái xe vừa như lơ đãng hỏi Vương Hiểu Thư: "Vừa rồi là Y Ninh đẩy em phải không?"
Vương Hiểu Thư ngẩn ra, cúi đầu xuống nhìn ngón tay: "Anh nhìn thấy?"
"Đương nhiên." Z nhìn chiếc xe trên kính chiếu hậu, nhếch miệng châm chọc, "Động tác lớn như vậy, nhìn không thấy cũng chỉ có Yusuke Miyazaki đưa lưng về phía cô ta."
"Đúng vậy." Vương Hiểu Thư ngẩng đầu nhìn phía trước, thở dài, "Vậy anh cảm thấy tôi phải làm gì?"
Z vô cùng nghe lời, đề nghị: "Tôi cảm thấy nếu em có thể một phát bắn chết cô ta, việc khiến em phiền lòng sẽ bớt đi một nửa."
Vương Hiểu Thư nhìn mặt nghiêng của hắn, không trả lời ngay, chờ xe chạy vào con đường chính xác, cô nhìn lướt qua Tiêu Nhã Nhã đang nghe lén, Tiêu Nhã Nhã lập tức bưng kín lỗ tai, trên mặt hiện vẻ "Phi lễ chớ nghe".
Vì thế cô lại nhìn về phía Z, nhỏ giọng nói: "Lúc đó tôi cũng có ý nghĩ này, nhưng trong trường hợp như vậy, nếu tôi có thể nổ súng bắn chết cô ta, ba thuộc hạ của Âu Dương và Yusuke Miyazaki cũng không cho phép."
"Có tôi ở đây em sợ gì?" Đàn ông đều là niệu tính, chim cứng lòng mềm, chim mềm lòng cứng, Z mặt người dạ thú mặc quần áo lúc chim mềm luôn có vẻ cay nghiệt, ai cũng nhìn ra hắn ghét bỏ Vương Hiểu Thư, nhưng chỉ có hắn mới biết hắn sợ cô rời khỏi mình đến mức nào.
[1] Niệu tính: Một người rất có cá tính, làm việc theo cách đặc biệt.
"Hai đấu bốn, còn có zombie chưa xử lý xong, phần thắng không đủ cao, tôi không muốn mạo hiểm." Vương Hiểu Thư xoa xoa mặt, "Nếu anh bởi vì chuyện này mà bị thương, tôi sẽ phải đền bù."
Lời nói khó nghe của Z bị lời này của cô chặn lại, hắn há mồm, cuối cùng chỉ nói: "Chuyện này tôi đến làm, em không cần quản."
"Anh làm?" Vương Hiểu Thư đến gần hắn, nhỏ giọng để tránh Tiêu Nhã Nhã nghe lén, "Anh định xuống tay thế nào?"
Z cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, thân thể mẫn cảm có sự khác thường, hắn chăm chú nhìn về phía trước, trầm giọng nói: "Tôi làm thế nào em cũng đừng quản, tóm lại chuyện này tôi sẽ đòi công bằng giúp em." Hắn nghiêng đầu nhìn cô, cánh môi chạm qua môi cô, Vương Hiểu Thư nhanh chóng lùi về chỗ ngồi, ngón tay vuốt ve cánh môi nhìn hắn, hắn hừ nhẹ nói, "Em nên nghĩ báo đáp tôi như thế nào đi."
Vương Hiểu Thư chảy mồ hôi: "Âu Dương đã chết, bên ba tôi hẳn là không có tin tức của tôi, chỉ sợ ba sẽ lo lắng, có một số chuyện quan trọng tôi cần phải nói cho ba, anh có biện pháp để tôi liên lạc với ba một chút không?"
Z không ngờ được, nhìn cô: "Đây là lần đầu tiên em chủ động muốn liên lạc với cha mình, tôi còn nghĩ rằng hai người không có tình cảm giữa cha và con gái."
"....." Đúng là không có tình cảm, vừa nhắc tới chữ cha cô lại không nhịn được mà nhớ tới Vương ba ba, cho nên trừ khi bất đắc dĩ, Vương Hiểu Thư sẽ không quan tâm chuyện này, "Dù sao Âu Dương đã chết." Cô thở dài.
Vị hôn phu thanh mai trúc mã của Vương bánh bao đã chết, bên Vương Kiệt cần có câu trả lời thỏa đáng, nếu bị Y Ninh ác nhân cáo trạng trước thì hỏng rồi.
Z nghe cô miệng đầy Âu Dương liền tức giận, hắn bỗng đạp phanh, dừng xe lại rồi mở cửa đi xuống.
Vương Hiểu Thư sững sờ nhìn động tác lưu loát như mây bay nước chảy của hắn, chỉ chốc lát thấy cửa xe phía sau cũng bị mở ra, Tiêu Nhã Nhã bị hắn mang xuống xe, kéo về phía Yusuke Miyazaki.
Lát sau, hắn quay lại xe, nhưng không ngồi trên ghế lái mà đi tới vị trí bên cạnh: "Xuống dưới." Hắn nhìn cô chằm chằm, "Em lái."
"Tôi?" Vương Hiểu Thư chỉ vào mình.
"Đúng, em lái, tôi mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, em chỉ cần đi theo xe của Yusuke Miyazaki là được rồi." Hắn nhìn lướt qua xe tải xanh, ý tứ thật rõ ràng. Vương Hiểu Thư nhìn đôi mắt thâm quầng của hắn, nghe lời ngồi lên ghế lái, cô đóng cửa xe lại, nhìn Z khoanh tay nhắm mắt, do dự nói: "Tôi lái xe không tốt lắm, anh đừng ngủ rất sâu, nếu không..."
Z bỗng mở mắt ra, lạnh lùng nhìn cô: "Vương Hiểu Thư, giấc ngủ không tốt gây ảnh hưởng xấu cho đàn ông, em đang làm giảm tỉ lệ trưởng thành t*ng trùng của tôi, em biết không?"
... Ai bảo mi mặt nóng dán mông lạnh, ăn con dao này đi!
Vương Hiểu Thư bất mãn quay đầu khởi động xe, kéo dài giọng nói: "Vậy anh ngủ ngon, làm mộng đẹp."
Z nghẹn lời, hắn hơi hối hận vì vừa rồi nói như vậy, nhưng hắn không thể nói ra lời nói yếu thế, cuối cũng vẫn là tự hắn giận chính mình, Vương Hiểu Thư lại như không có việc gì, tập trung tinh thần lái xe, sợ đi sai đường bị hắn mắng.
Z ngẩng đầu nhìn trời, tựa vào phía trước chỗ ngồi, thở dài, không biết rốt cuộc mình đang chán ghét cái gì, tạm thời tính trên đầu toàn bộ thế giới vậy.
Cứ như vậy, bởi vì lái xe, hơn nữa lại chở một kẻ hay bắt bẻ, Vương Hiểu Thư không dám phân tâm suy nghĩ miên man, một lòng một dạ đặt ở việc lái xe, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Z suy nghĩ tỉ mỉ từng bước trừ bỏ Y Ninh, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hắn sẽ không buông phòng bị trước mặt người sống, nhưng nếu người này là Vương Hiểu Thư, vậy thì lại là một chuyện khác.
Suy nghĩ của Z có phần hỗn loạn, hẳn là do mệt nhọc quá độ, hắn dần dần ngủ say, đầu vừa lạnh vừa nhức, vô cùng mệt.
Hắn giống như đang nằm mơ, không biết có phải do trước khi ngủ nói từ "t*ng trùng" hay không, hắn mơ thấy mình có con trai...
Nhưng trong mộng hắn lại không vì vậy mà vui vẻ, bởi vì... Hắn và con trai bị mẹ của đứa nhỏ từ bỏ.
Mẹ đứa nhỏ không thể nghi ngờ là Vương Hiểu Thư, cô rời khỏi hắn và con trai của bọn họ, hắn và đứa nhỏ đứng ngây ngốc nhìn bóng lưng của cô, đứa nhỏ khóc hỏi hắn: "Ba ba, vì sao mẹ không cần chúng ta? Con không phải con ruột của ba mẹ sao? Vì sao mẹ lại vứt bỏ chúng ta?"
Z hổ thẹn khi thấy con trai khóc thút thít, hốc mắt nóng lên cũng bắt đầu khóc, bộ dáng này ngay cả chính hắn nhìn cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đây chắc chắn là nằm mơ.
Hắn còn nghe thấy chính mình nói: "Con trai, ba ba... Ba ba thực xin lỗi con!"
.....
Z choàng tỉnh, đầu đầy mồ hôi lạnh, thở hổn hển, một chiếc khăn tay trắng tinh được đưa tới, hắn nhìn lại, là ánh mắt lo lắng của Vương Hiểu Thư.
"Tỉnh ngủ rồi hả? Tiêu Nhã Nhã đưa chúng ta vào Nguyên Tử, anh vẫn ngủ, tôi cũng không nhẫn tâm đánh thức anh, anh muốn đi gặp Tiêu Tùng sao?" Cô dịu dàng hỏi.
Z nghĩ lại mà sợ nhìn cô, quả là xứng đáng, ai bảo mi thích cô ấy, xứng đáng! Đau lòng sao, sợ hãi sao, tìm một cơ hội móc tim và gan ra rồi gột rửa đi.
"Không gặp." Z mặt không biểu cảm nhận lấy khăn, suy nghĩ một lát rồi nói, "Bọn Y Ninh ở đâu?"
Không hiểu sao Vương Hiểu Thư nghe thấy tên này liền thấy khó chịu, cô mím môi nói: "Lúc này hẳn là đang ăn cơm cùng Tiêu Tùng."
"Vì sao em không đi." Hắn nhìn cô.
"Bởi vì anh ở đây." Vương Hiểu Thư tình lý đương nhiên nói.
Những lời này thật sự rất dễ nghe, sắc mặt Z so với lúc trước tốt hơn nhiều, nhưng ông trời dường như muốn đối nghịch với hắn, tâm tình của hắn mới tốt hơn một chút, đã có người chọc giận hắn rồi.
"Vương tiểu thư có ở đây không?"
Giọng nam trong vắt dễ nghe giống như một ly trà nhạt vang lên, Vương Hiểu Thư mở cửa xe ra nhìn, có một người đàn ông gầy yếu mặc đồng phục áo xanh khuy đồng đứng đó không xa, kiểu dáng đồng phục này gần giống như quân phục của vệ quân nước Đức, nhưng lại không giống hoàn toàn, chỗ cổ tay áo và cổ bẻ có đường viền màu đỏ sậm, nổi bật lên vẻ tuấn lãng, anh vĩ bất phàm của hắn, đối lập với khí chất âm nhu của Z.
Là Tiêu Trà, nhị ca của Tiêu Nhã Nhã, em trai của Tiêu Tùng, phó thống đốc của căn cứ Nguyên Tử.
Tiêu Trà có một đầu tóc đen mềm mại xõa xuống, hắn tiến lên vài bước, mỉm cười nói với Vương Hiểu Thư: "Vương tiểu thư, vừa rồi chúng ta đã gặp mặt, cô còn nhớ rõ tôi chứ?"
"Đương nhiên, Tiêu phó thống đốc." Vương Hiểu Thư gật đầu, "Có chuyện gì sao?"
Tiêu Trà nhìn lướt qua phía trong xe, nắm chắc góc độ vô cùng tốt, vừa không làm người khác cảm thấy vô lễ, lại có thể cho thấy mình muốn nhìn rõ, nhưng đối diện với con ngươi đen sâu thẳm dưới tóc mái của Z, hắn bỗng cảm thấy đối phương có địch ý mãnh liệt với mình..
Tiêu Trà hơi ngẩn ra, nói: "Là như vậy, tôi được gia huynh ủy thác, đến mời cô và giáo sư tiên sinh cùng dùng bữa tối."
Vương Hiểu Thư còn chưa trả lời hắn, Z đã mở miệng, hắn bình thản cự tuyệt: "Không cần, lời mời của Tiêu thống đốc chúng tôi xin nhận, nhưng chúng tôi có chút việc phải làm, sẽ không đi qua quấy rầy."
Vương Hiểu Thư dựa vào phía trước chỗ ngồi để nhường tầm nhìn cho Z, Z ngồi vắt chân, nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn Tiêu Trà, Tiêu Trà kinh ngạc nhìn hắn, khe khẽ nói: "Được." Giọng nói của hắn thật nhu hòa và ổn định, "Hai vị là khách quý, xong việc nếu đói bụng có thể tìm người chuẩn bị thức ăn khuya ở căn cứ, chúc hai vị suôn sẻ." Hắn rất lễ pháp xoay người chào hỏi, sau đó rời đi, đôi chân và phần lưng thẳng được đồng phục bao lấy, anh tuấn làm người ta không thể rời mắt.
Z nhìn ánh mắt tán thưởng không hề che giấu của Vương Hiểu Thư, lườm một cái rồi mở cửa xuống xe, nhìn cô trầm giọng nói câu "Tôi đi có việc" rồi nhấc chân đi.
Vương Hiểu Thư nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn, không biết mình làm gì sai, nhịn không được cảm khái một câu: "Đây đã không còn là giai đoạn hai rồi. Đây là giai đoạn cuối của bệnh vương tử."
Thính giác của Z vô cùng nhạy bén. Quyết định một mình xử lý Y Ninh của hắn bỗng thay đổi, mặt không biểu cảm quay lại xe, kéo Vương Hiểu Thư vào hành lang che khuất.
Ngữ khí của hắn bình tĩnh, không nghe ra có gì không đúng, nhưng câu hỏi lại làm cô luống cuống: "Em vừa rồi nói tôi có bệnh vương tử?"
Vương Hiểu Thư
vội vàng muốn phủ nhận, nhưng Z vốn không cần câu trả lời của cô, hỏi tiếp: "Em thấy qua vương tử đê tiện như vậy sao?"
Vương Hiểu Thư nghẹn lời, bất đắc dĩ tới cực điểm, nói thẳng: "Rốt cuộc là anh bị sao vậy? Chỗ nào tôi làm không tốt anh có thể nói với tôi, tôi sửa là được, đừng kỳ quái như vậy được không? Chúng ta chung sống hòa bình được không?"
Chung sống hòa bình? Đương nhiên là được, Z đang muốn nói ra ý nghĩ của mình, Vương Hiểu Thư bỗng khẩn cấp bổ sung thêm: "Nhưng mà phải nói trước, cái nhìn của chúng ta có phần khác biệt, cho nên đừng thuyết phục ai thay đổi ai."
Z từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: "Tốt lắm, quyết định như vậy."
Vương Hiểu Thư bỗng hiểu ra mình nói lỡ lời, cảm xúc bất đắc dĩ và vô lực làm cô có phần tuyệt vọng, gấp đến độ hận không thể ôm đầu khóc rống. Yêu quả nhiên là một việc hao tổn tâm trí!!! Cô kêu rên một tiếng, nghe có vẻ vô cùng thê thảm.
Z dịu lại cảm xúc, trong lòng có ngàn vạn con aplaca chạy qua, nhưng bề ngoài lại là vẻ bình tĩnh ôn hòa, hắn đi qua ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Vương Hiểu Thư ngẩn ra, cứng ngắc tựa vào trong lòng hắn, cảm nhận được hơi thở không có tính xâm lược trên người hắn, cảm thấy ấm áp, sau đó... Sau đó không bị ép làm gì cả.
Con người Z tràn ngập mâu thuẫn, có đôi khi hắn sẽ làm bạn cảm thấy tình thương của hắn vô cùng thấp, nhưng có lúc lại làm bạn cảm thấy, tình thương của hắn cũng cao kinh người như chỉ số thông minh.
Mà sự thật là gì? Rốt cuộc Z nghĩ như thế nào?
Lúc này, hắn cúi đầu ôm Vương Hiểu Thư, lúm đồng tiền như hoa. Phía cuối hành lang là bóng dáng vội vàng rời đi của Tiêu Trà và Yusuke Miyazaki, nhìn như bọn họ vì quấy rầy mà cảm thấy vô cùng có lỗi và xấu hổ.
Hiện tại Z cười giống như mưa xuân không tiếng động trong tháng ba ở Giang Nam, dỗ ngoan Vương Hiểu Thư mà cô thì không hề hay biết. Cô ôm lấy eo hắn, không hề biết hắn vừa giải quyết hai kẻ có khả năng trở thành tình địch của mình.
Trong lòng hắn có một danh sách, viết tên những người cần trừ bỏ, bọn họ hoặc là trêu chọc hắn, hoặc là trêu chọc Vương Hiểu Thư, hắn sẽ từ từ trừ bỏ từng người trên danh sách, giống như lúc trước trừ bỏ nhân viên nghiên cứu.
Hắn chính là người ngoan độc như vậy, đây là nội tâm của hắn. Lòng dạ nếu có thể hình dung bằng địa điểm, vậy thì người như Yusuke Miyazaki chính là một cái giếng, mà trong lòng Z, ít nhất có thể đặt hai tòa thành chết.