Lưỡi dao rọc giấy sắc bén cắt qua cổ tay, máu ứa ra từ vết thương không sâu không cạn chảy xuống sàn đọng thành một vũng nhỏ. Thiếu niên có khuôn mặt anh tuấn thở dài một hơi, tựa đầu vào tường. Cậu không cảm thấy đau, hay đúng hơn cái đau trong tim đã trở nên lớn đến nỗi cái đau thể xác không còn nghĩa lý gì nữa.
Hai cánh tay gầy chi chít những vết sẹo hẹp dài. Cậu nhìn chúng bằng ánh mắt vô hồn, khoé miệng khễ nhếch lên rồi lại giơ tay cắt xuống một đường nữa. Máu chảy càng lúc càng nhiều, môi cậu cũng trở nên trắng bệch, ấy vậy mà cậu vẫn bình thản như không.
Không cảm thấy đau đớn thật quá thống khoái. Giá mà vết thương nơi ngực không đau nữa thì tốt biết mấy. Ít nhất cậu cũng sẽ không tìm đến một nỗi đau khác để tạm quên đi.
“Cậu chủ lớn! Cậu làm gì vậy?”, ông quản gia già bưng cháo vào phòng, phát hiện cậu chủ lớn nhà mình đang tự cắt tay, vội vã xông tới đoạt lấy con dao vứt vào một góc. Che lại miệng vết thương không ngừng chảy máu, ông quản gia già hô lớn gọi người tới giúp.
Mộc Kiến Minh đang loay hoay trong bếp nghe thấy tiếng động thì giật mình, cởi vội tạp dề chạy lên lầu. Bước vào phòng con, phát hiện con đang ngơ ngác nhìn lưỡi dao dính máu cách đó không xa, lại nhìn cánh tay đầm đìa máu tươi của chính nó mà ngẩn người, hắn hoảng hốt.
“Khải An!”
Mộc Khải An dường như nghe thấy tiếng gọi của hắn, nhưng lại giống như không nhận ra hắn là ai, co người lại lầm bầm, “Ba.”
Chữ đó vừa thốt ra, cậu đã lùi đến sát góc tường, lầm bầm, “Đều là con đáng chết, đều là do con hại chết Khải Anh…”
“Khải An!”, Mộc Kiến Minh thấy dánh vẻ dở sống dở chết của con thì liền xông tới, túm chặt lấy cánh tay con. Luống cuống giúp con cầm máu nhưng lại không có cách nào khiến máu ngừng chảy, hắn đau lòng muốn ôm lấy đứa bé kia, nhưng nó lại sợ hãi hắn đến gần, không ngừng lẩm bẩm những câu không ai hiểu nổi.
Bác sĩ tư nhân cuối cùng cũng tới, tiêm cho cậu một mũi thuốc an thần rồi tiến hành băng bó. Mộc Khải An bị thuốc an thần dỗ ngủ, ngoan ngoãn tựa vào ngực ba mình, miệng vẫn luôn mê sảng, “Đúng… đều là tại con, đều là tại con hại chết Khải Anh…”
“Không phải. Không phải, ba không trách con, Khải An, ba không trách con.”, Mộc Kiến Minh vuốt ve cái đầu vẫn còn quấn băng trắng của con, run giọng dỗ dành. Trên thân thể gầy yếu của Mộc Khải An vẫn còn quấn rất nhiều băng vải, đặc biệt vùng quanh sườn còn có nẹp gỗ cố định. Tai nạn xe một tháng trước để lại di chứng quá mức nặng nề không chỉ cả về thể xác lẫn tinh thần cậu.
Cách đây ba năm, đứa con trai nhỏ của Mộc Kiến Minh, Mộc Khải Anh, bị xe tải cán chết trên phố trong lúc đi chơi với con trai lớn. Mộc Kiến Minh đang ở giữa hội nghị nghe tin liền trở về, khóc ngất trước thi thể nát bấy không còn hình dạng của con. Đứa con lớn là Mộc Khải An chỉ biết trừng mắt nhìn em trai bị người ta xúc lên đưa đi, sau đó bị ba lôi về nhà đánh cho một trận chỉ còn nửa cái mạng.
Trận đòn ngày hôm đó đối với một đứa trẻ vừa tận mắt chứng kiến em trai chết thảm giống như thêm sương trên tuyết, cộng thêm bị ba ruột đuổi ra khỏi nhà, Mộc Khải An trên người toàn là vết thương lang thang bên ngoài một ngày một đêm, cuối cùng chịu không nổi mà ngất xỉu trên đường. Cũng may vẫn còn ông quản gia già nhìn cậu lớn lên luôn cho người theo dõi kịp thời cứu cậu, Mộc Khải An mới không mất mạng. Vết thương tĩnh dưỡng mãi vẫn không chuyển biến tốt đẹp, tinh thần Mộc Khải An lại không tốt, luôn ngơ ngơ ngác ngác như vậy.
Suốt một tuần sau đó Mộc Khải An chỉ giam mình trong căn phòng nhỏ phía sau biệt thự nhà họ Mộc, nơi ông quản gia già ở mấy chục năm, ôm chặt những kỷ vật của em trai mà không ngừng lẩm bẩm. Ông quản gia già không dám nói chuyện ông cứu cậu cho Mộc Kiến Minh biết vì sợ hắn sẽ lại ra tay tàn nhẫn với con trai ruột của mình, Nhưng không cần ông lo chuyện đó, bởi Mộc Kiến Minh quá bận với việc cố làm dịu đi vết thương luôn đổ máu trong lòng mà không hề nhớ tới mình còn một đứa con trai.
Trải qua một tuần ở căn phòng nhỏ, Mộc Khải An đột nhiên tỉnh táo lại rồi lặng lẽ rời khỏi biệt thự nhà họ Mộc. Ông quản gia già không tìm thấy cậu, lại không dám cho người đi tìm kiếm vì sợ Mộc Kiến Minh biết. Mộc Khải An biệt tích ba năm, đến khoảng một tháng trước cậu đột nhiên xuất hiện ở nghĩa trang nơi Mộc Khải Anh an nghỉ. Sau khi đặt hoa lên mộ em trai, Mộc Khải An rời đi, lẳng lặng đến nơi em trai bị tông chết mà đứng ngẩn người.
Ngã tư ngày đó Mộc Khải Anh chết vẫn luôn đông người qua lại như vậy. Mộc Khải An không biết lên cơn gì đột nhiên lao ra giữa đường, bị một chiếc xe chở hàng loại nhỏ tông phải. Ông quản gia già luôn theo dõi cậu từ nghĩa trang hốt hoảng gọi xe cấp cứu, thông báo cho Mộc Kiến Minh nhưng lại nhận được một lời khước từ lạnh lùng.