"Ninh Ninh đâu."
Thấy người hầu hạ cho mình không phải là Khương Ninh, Lục Chẫm liền khó chịu, hàng mày nhíu chặt hỏi.
Người hầu lập tức dừng lại, giọng nói mang theo cẩn trọng: "Hình như cô bé ấy đã đi đâu rồi ạ, nô tài tìm không thấy nên được ma ma phân công vào hầu hạ ngài."
Sau đó người hầu lén lút nâng mắt liếc nhìn vị công tử nhà mình, tuy chỉ mới bảy tuổi nhưng toàn thân Lục Chẫm lại phát ra khí thế trưởng thành khó gần.
Lục Chẫm nghe xong, lòng ngực liền nóng lên. Nàng không biết hôm nay hắn trở về sao? Lại dám không có mặt ngay lúc này mà còn bỏ đi chơi.
Lục Chẫm tức giận không để người hầu tiếp tục thay y phục cho mình. Hắn đích thân đi tìm Khương Ninh.
Nhìn thấy Lục Chẫm sắc mặt lạnh lẽo đi tới, tất cả người hầu đều sợ hãi tránh sang một bên.
"Ca ca cố lên... Sắp được rồi ạ."
Vừa đi đến sân sau của chỗ hạ nhân ở, Lục Chẫm đã nghe thấy giọng nói líu lo của Khương Ninh.
Bước chân hắn lập tức dừng lại, mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Khương Ninh đang nhảy tung tăng ở đó, trên môi là nụ cười tươi tắn hướng về phía cậu nhóc đang trèo trên cây.
Cậu nhóc thả hai quả trứng chim về lại tổ rồi quay đầu nhìn Khương Ninh ở dưới mỉm cười, nàng lập tức cười đáp lại, hai bàn tay nhỏ vỗ vào nhau không ngừng.
Một nam một nữ ở đó chơi đùa thật vui vẻ, không hay biết rằng sau lưng mình có một đôi mắt sắc lạnh đang âm thầm quan sát bọn họ
Cậu bé ấy từ trên cây leo xuống rồi chạy về phía Khương Ninh cười hì hì nói: "A Ninh thấy tớ có giỏi không."
Hai mắt Khương Ninh lập tức sáng lên rực rỡ, miệng không ngừng nói: "Rất giỏi rất giỏi, ca ca là tuyệt nhất."
Lúc này cậu bé ấy mới nhìn về phía trước, khi đυ.ng phải đôi mắt u ám của Lục Chẫm, cậu lập tức hoảng sợ, hô to
"Thiếu gia."
Khương Ninh nghe thấy thì lập tức quay đầu lại. Khi nhìn thấy Lục Chẫm đang đứng ở sau lưng mình, cô bé lại không dám tiến tới.
Không hiểu vì sao cô bé có linh cảm Lục Chẫm bây giờ đang rất đáng sợ.
Hơi thở trên người hắn nặng nề, gương mặt lạnh lẽo không phù hợp với độ tuổi. Lục Chẫm không gọi hai người lại đây mà tự mình tiến về phía bọn họ.
Khi bước tới trước mặt Khương Ninh, hắn mới mở miệng. Nhưng lời nói phát ra lại là: "Lôi người này xuống đánh chết."
Những ai nghe thấy mệnh lệnh này đều trở nên hốt hoảng, gương mặt cậu bé ấy nháy mắt tái nhợt, vội vã quỳ xuống, cầu xin: "Thiếu gia, không biết nô tài đã làm sai chuyện gì, xin thiếu gia tha mạng."