Giữa bọn họ rõ ràng còn cách nửa mét, Tưởng Dịch Phong:? Tưởng Dịch Phong: "Đúng rồi, vừa rồi hình như tôi nghe thấy giọng Dụ Cảnh Miên? Người đâu rồi?"
Dụ Cảnh Miên không quen di chuyển hình cầu, đang cố gắng vẫy đuôi nhỏ muốn lăn xa, cả người lập tức cứng đờ, cảm nhận được ánh mắt sắp quét tới của Tưởng Dịch Phong. Cậu vội vàng tăng nhanh "Bước chân", cái đuôi nhỏ dùng hết sức bình sinh vẫy mạnh, đôi tay ngắn ngủn trái phải vung vẩy, tự cổ vũ bản thân. Mặc dù đôi tay ngắn ngủn vung rất nhanh, hắn cũng đã dùng hết sức bình sinh nhưng tốc độ di chuyển vẫn chỉ có... 5cm.
Cậu khó khăn lắm mới lăn đến dưới bàn học nhưng lại bị cái thùng không biết ai để dưới gầm bàn chặn mất đường đi. Cậu chỉ có thể duỗi đôi tay ngắn ngủn, vất vả lắm mới với tới mép thùng nhưng khi cậu muốn trèo qua thì lại không thể chống đỡ nổi thân hình mập mạp của mình.
"Ư!" Cậu cố gắng mãi, kết quả "Bẹp." một tiếng lại lăn trở về, thân hình như rau câu còn "Bùm chóc." vặn vẹo một cái.
"..." Khó quá.
Cậu nằm trên đất, úp mặt xuống đất nước mắt lưng tròng. Dụ Cảnh Miên mệt quá, không muốn giãy giụa nữa. Cậu nằm bẹp dí, thầm nghĩ: Cứ như vậy đi. Ai muốn thì muốn, mau hủy diệt đi.
Dụ Cảnh Miên không còn ham sống, chỉ biết nằm chờ chết tại chỗ.
Hạ Thần dùng khóe mắt nhìn một loạt động tác nhỏ của Dụ Cảnh Miên, không nhịn được cong môi. Quả bóng ngốc.
Tưởng Dịch Phong lại ngẩn người, trời ơi, hôm nay là ngày gì tốt lành thế này?! Đại ca lạnh lùng vậy mà lại cười với cậu ta! Tưởng Dịch Phong cảm động đến nước mắt lưng tròng. Có nụ cười này khích lệ, cậu ta phấn chấn hẳn lên, bắt đầu điên cuồng nói chuyện không đầu không đuôi, đuổi cũng không đi.
Nhưng Dụ Cảnh Miên cũng dần chậm chạp phản ứng lại.
"Hửm?" Tưởng Dịch Phong hình như không nhìn thấy cậu? Dụ Cảnh Miên suy nghĩ, quyết định thử lại, cậu vẫy đuôi nhỏ lăn đến giữa lối đi, vẫy hai tay ngắn ngủn về phía Tưởng Dịch Phong, thấy đối phương không có phản ứng gì.
Cậu lập tức như phát hiện ra châu lục mới, đắc ý lại vui vẻ gọi to thành tiếng: "Hạ xấu xí! Hạ xấu xí!"
Tưởng Dịch Phong lại đột nhiên ngoảnh đầu nhìn sang nhưng trong tầm mắt cậu ta, bên kia chẳng có gì cả, cậu ta băn khoăn nói: "Kỳ lạ thật, sao tôi cứ nghe thấy giọng Dụ Cảnh Miên thế?" Sao thế này? Trời còn chưa tối mà cậu ta đã nghe nhầm rồi sao?
Dọa Dụ Cảnh Miên sợ tới mức vội vàng che miệng lại nhưng vẫn không kìm được sự phấn khích trong lòng, nhỏ giọng nói hết câu: "Cậu xem, cậu xem nhanh, Tưởng Dịch Phong không nhìn thấy tôi này!" Không chỉ Tưởng Dịch Phong không nhìn thấy, mà khi sắp đến giờ tự học buổi tối, Dụ Cảnh Miên phát hiện có vẻ như mỗi người đi vào đều không nhìn thấy cậu.