Mặc dù có thể giả vờ thành một quả bóng nhưng lỡ như chủ nhiệm nhìn thấy rồi xem cậu là một món đồ chơi gì đó ảnh hưởng đến việc học mà tịch thu thì phải làm sao? Nếu cậu bị tịch thu và nhét vào tủ thì mới thực sự là khóc không ra nước mắt.
"Bây giờ mình phải làm sao đây? Về nhà? Không được, hôm nay mẹ mình ở nhà, bà ấy sẽ bị dọa chết mất... Hay là báo cảnh sát?" Từ nhỏ thầy cô phụ huynh đã dạy, có vấn đề thì tìm chú công an! Hạ Thần còn chưa trả lời, Dụ Cảnh Miên lại nói: "Ôi, không được, như vậy mình sẽ dọa chú công an mất..." Dụ Cảnh Miên cái miệng nói mãi không dứt, tới khi phát hiện Hạ Thần có vẻ trầm ngâm suy nghĩ, cậu mới chớp mắt to, gọi: "Hạ xấu xí! Cậu có bị dọa ngốc không?"
Hạ Thần không để ý đến cậu, trong lòng hắn mơ hồ có một phỏng đoán. Chủ nhiệm thực sự chỉ là mắt kém thôi sao? Hay là ông ta căn bản... không nhìn thấy? Dụ Cảnh Miên không biết Hạ Thần đang nghĩ gì, hắn nghiêng nghiêng đầu, đột nhiên mắt sáng lên.
"Có rồi có rồi, Hạ xấu xí, cậu có mang điện thoại không? Cho tôi mượn một chút!"
Hạ Thần: "?"
Hắn mở khóa điện thoại đưa cho Dụ Cảnh Miên, sau đó nhìn đôi tay ngắn ngủn kia mở trình duyệt, lại mở Baidu, sau đó vất vả gõ chữ trên bàn phím, mãi mới gõ ra một câu trong khung tìm kiếm. "Tôi biến thành một quả bóng rồi, phải làm sao đây?" Khá gấp, chờ trả lời trực tuyến!
Hạ Thần: "..."
Dụ Cảnh Miên gõ xong đắc ý ngẩng mặt tròn lên, như thể đang chờ được khen ngợi.
"Đúng là cậu." Đồ ngốc.
Hai người xuống dưới lầu, Dụ Cảnh Miên không nói nữa, ngoan ngoãn nằm trong quần áo giả làm một quả bóng giả. Hạ Thần dẫn cậu vào lớp, đa số học sinh đi ăn cơm vẫn chưa về, trong lớp chỉ có một người nằm trên bàn ngủ.
Một người một bóng nhẹ nhàng đi vào.
Ban đầu bọn họ định nhân lúc bây giờ thầy giáo không có, vội vàng thu dọn cặp sách rồi đi, về nhà rồi gọi điện xin nghỉ sau. Kết quả Hạ Thần vừa mới bỏ một quyển sách giáo khoa vào cặp sách thì có ba nữ sinh ăn cơm xong kết bạn trở về. Vừa cười vừa nói chuyện gì đó thú vị. Ba nữ sinh kia thấy Hạ Thần một mình trong lớp, cười chào hỏi hắn.
Điều này dọa Dụ Cảnh Miên run lên, từ trên bàn chui vào cặp sách của Hạ Thần, thân hình tròn vo trực tiếp biến chiếc cặp đeo một bên vai thành cặp đựng nước. Tròn trịa không thể tròn trịa hơn.
Hạ Thần giật khóe miệng, còn phải ngồi xuống giúp cậu che giấu. "Á!" Dụ Cảnh Miên trong cặp sách lập tức nhỏ giọng mắng: "Hạ mặt thối, anh nhẹ tay chút!"
Cậu lại bị ép biến dạng rồi! May mà mặc dù mới mấy ngày nhưng thiết lập "Siêu cá tính" của Hạ Thần đã dựng lên, mấy nữ sinh kia chỉ tùy tiện chào hỏi, rất thức thời không quấn lấy hắn nói chuyện, rất nhanh đã về chỗ ngồi.