Dựa Vào Đối Thủ Một Mất Một Còn Mới Có Thể Duy Trì Hình Người

Chương 8

Cậu đã thảm như vậy rồi, tên này còn cười nhạo cậu nữa!

"Được thôi." Hạ Thần nhún vai: "Tôi đi trước đây."

Dụ Cảnh Miên: “???”

Cậu nhìn Hạ Thần thật sự quay người đi, dường như không định quan tâm đến mình nữa.

"Hạ Thần, đồ khốn kiếp!!!" Dụ Cảnh Miên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, xoay thân hình tròn vo của mình đi.

"Oa!" một tiếng nước mắt rơi xuống.

Sao lại thế này? Sao cậu lại đột nhiên biến thành thế này? Cậu còn có thể biến trở về được không? Bố mẹ còn nhận ra cậu không? Nhà vệ sinh tối quá, vừa tối vừa lạnh, cậu thảm quá, hu hu hu! QAQ

Cảm giác hoảng sợ và bất an mạnh mẽ ập đến. Dụ Cảnh Miên đau lòng không chịu nổi, vừa sợ vừa tủi thân nhưng lại không muốn tỏ ra yếu đuối trước kẻ thù không đội trời chung, nên cậu chỉ có thể co ro trong góc nhỏ khóc thầm.

Cậu khóc một lúc rồi quay đầu lại thì thấy Hạ Thần vẫn chưa đi, còn khoanh tay nhìn cậu: "Du Tiểu Trư."

"Cậu tránh ra!" Dụ Cảnh Miên vừa tức giận vừa đau buồn, đau lòng muốn chết, cúi đầu không thèm để ý đến anh.

"Ồ? Vậy tôi đi thật đấy nhé?"

"Này! Đợi đã!" Nghe thấy tiếng bước chân, Dụ Cảnh Miên vội gọi anh lại. Bây giờ nếu Hạ Thần đi mất, cậu ở đây một mình chẳng phải xong đời hay sao?

Hạ Thần bình tĩnh quay lại nhưng trong mắt rõ ràng ẩn chứa ý cười.

Dụ Cảnh Miên quay đầu lại, dùng tay ngắn lau nước mắt, chu môi: "Tôi biến thành thế này đều tại cậu!"

"Sao lại tại tôi?"

Dụ Cảnh Miên: "Nếu không phải tại cậu không trả sách cho tôi, nếu không phải cậu làm rơi bánh quy của tôi, tôi đã không đến chặn đường cậu, không chặn đường cậu thì tôi đã không biến thành quả bóng như vậy rồi!"

"Cho nên đều là lỗi của cậu! Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi!" Hừ! Đôi tay ngắn chống nạnh, mặt tròn vênh lên, còn rất có lý.

Hạ Thần nheo mắt, có chút buồn cười hỏi: "Vậy cậu muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào?"

"Tôi..." Dụ Cảnh Miên khoanh tay ngắn, suy nghĩ. Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay quá kỳ diệu, cậu nằm mơ cũng không mơ thấy được chuyện hoang đường như vậy.

Bây giờ cậu hoàn toàn không biết phải làm sao cả. Nhưng mà…

"Cậu đưa tôi ra ngoài trước đi." Dụ Cảnh Miên đột nhiên biến thành quả bóng lông xù, mọi thứ xung quanh cậu đều trở nên to lớn gấp mấy lần, cả nhà vệ sinh tối om và u ám, giống như cảnh trong phim kinh dị vậy, thật đáng sợ. Nhưng khi Hạ Thần đưa tay ra, cậu lại kháng cự: "Không được, cậu không được chạm vào tôi."

Mặc dù cơ thể đã thay đổi nhưng cảm giác không có gì thay đổi, người bình thường nào chịu được việc bị người khác sờ mó như vậy. Thật là đáng xấu hổ!

Hạ Thần nhướng mày nói: "Vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào?

Tự mình cút ra ngoài hả?"

"Ừm..." Dụ Cảnh Miên nhìn sàn nhà bẩn thỉu trong nhà vệ sinh, càng kháng cự hơn, đôi mắt to long lanh của cậu lập tức nhăn chặt. Emmm... Qua năm phút, cậu vẫn không nghĩ ra cách phải làm sao, cúi đầu vẻ mặt buồn bã. Cậu bây giờ trông vừa đáng thương, yếu đuối, lại bất lực. Nhưng cũng rất béo.

Hạ Thần bất lực thở dài, cúi xuống nhặt quần áo của cậu làm rơi trên đất vo tròn lại, sau đó dang rộng cánh tay ra: "Tiểu Trư, lên đây."

"Hả?"

"Như vậy sẽ không chạm vào cậu nữa."

Dụ Cảnh Miên: Ovo

Dụ Cảnh Miên đưa tay ngắn ra, bám vào mép quần áo, cả quả bóng chui vào trong, cái đuôi nhỏ dùng sức lắc tới lắc lui như thể đang cố gắng hết sức khiền người nhìn thấy rất muốn túm lấy.

Dụ Cảnh Miên khó khăn lắm mới chui vào đống quần áo của mình, Hạ Thần định quấn cậu lại rồi bế ra ngoài thì bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân, giọng nam nghiêm khắc vang lên: "Ai ở trong đó!"

Hạ Thần còn chưa kịp giấu Dụ Cảnh Miên thì chủ nhiệm đã tức giận xông vào. Tệ rồi!

Hạ Thần khẽ nói: "Đừng nhúc nhích!"