Dựa Vào Đối Thủ Một Mất Một Còn Mới Có Thể Duy Trì Hình Người

Chương 6

“A, bánh quy… bánh quy của tôi…”

Giọng điệu Dụ heo con trở nên run rẩy, ngón tay trắng nõn nắm chặt túi bánh quy trống rỗng, vẻ mặt đau lòng không thể che giấu nổi: “Đây… đây là túi bánh cuối cùng của tôi đó! Tôi chỉ mới ăn được một miếng thôi…”

Hạ Thần: “...”

Tuy hắn không biết tại sao nữ quỷ kia lại quấn lên người Dụ Cảnh Miên, nhưng vẻ mặt ngốc nghếch tham ăn này của Dụ heo con sao lại có liên quan tới phụ nữ được?

“Hạ xấu xí!” Dụ Cảnh Miên ngẩng đầu, vừa giận vừa tủi, nước mắt cũng muốn rớt ra ngoài: “Cậu chết chắc rồi!”

“Dụ heo con.” Hạ Thần vừa định nói chuyện, đã thấy nữ quỷ sau lưng Dụ Cảnh Miên đột nhiên quay đầu, đôi mắt đen như than nhìn chăm chú về phía hắn.

“Có phải mày thấy được tao không?”

Ả hưng phấn bay về phía hai người.

Hạ Thần đột nhiên lùi về sau nửa bước, né tránh khỏi nữ quỷ, xoay người chạy ra ngoài.

May mà nữ quỷ không đuổi theo, vừa qua khúc cua đã biến mất.

Hạ Thần có thể quay về.

Nhưng đi một hồi, hắn lại cảm giác có gì đó không đúng… heo con đâu rồi?

Đang lúc suy nghĩ, hắn nghe được bạn học nói: “Giáo hoa, đừng lộn xộn, chỗ này cách thùng rác quá gần, có mùi đó.”

“Ha ha, bạn học mới đẹp trai biết bao, tôi còn tưởng làm bạn cùng bàn với cậu ta đó, để được tiếp xúc gần gũi.”

“Cậu muốn thì đi đi, dù sao cả đời này tôi cũng không muốn gần gũi với Hạ Thần, không bao giờ!”

Hạ Thần nhìn lại, hóa ra Dụ Cảnh Miên đã dọn bàn của mình tới một vị trí trống cạnh thùng rác, môi mím chặt.

Dụ Cảnh Miên quay đầu thấy hắn, vẫy tay nói với hắn: “Hừ! Tan học chờ đó cho tôi!”

Cậu muốn chặn đường Hạ Thần!

Chiến đấu sinh tử!

Đợi buổi chiều tan học, Dụ Cảnh Miên lén lút dựa vào bàn, nhìn thấy Hạ Thần rời khỏi phòng học, lập tức lén lút theo đuôi.

Cậu núp sau vách tường quan sát.

Ngay khi nhìn thấy Hạ Thần bước vào WC nam, còn là căn phòng trên lầu đã hỏng đèn, bình thường không ai bước vào, Dụ Cảnh Miên lập tức cảm thấy cơ hội của mình đã tới!

Ông trời cũng giúp cậu rồi!

Cậu lập tức hùng dũng chạy đến, hăng hái cuốn chặt sách vở giấu sau lưng lại.

Tầng lầu này bây giờ đã không còn ai cả.

Hạ Thần dù có kêu rách cổ họng cũng không có ai tới cứu được!

Cậu thắng chắc! Tiến lên!

Dụ Cảnh Miên đã ảo tưởng ra cảnh Hạ Thần bị mình đánh đến khóc lóc thảm thiết, quỳ dưới đất kêu cha.

Nhưng ngay khi cậu bước vào cửa WC: “Hạ xấu xí! Cậu tiêu…”

Cậu còn chưa kịp nói xong kịch bản, đã phát hiện tình hình có gì đó khác lạ.

So với ảo tưởng của cậu thì có chút trái ngược.

Thế nên bàn tay vươn ra chuẩn bị nắm lấy cổ áo Hạ Thần rụt trở lại, cậu quay đầu đi ngay, còn không quên hung ác để lại câu nói.

“Cậu… cậu chờ đó cho tôi!”

Hạ Thần: “?”

Năm phút sau, Dụ Cảnh Miên hùng dũng chạy trở lại, trên tay cầm một cái ghế!

Cậu hung ác nâng cao ghế, bước nhanh như gió tới trước mặt Hạ Thần, sau đó…Sau đó cậu thả ghế xuống, dẫm một trên lên chỗ ngồi!

Cậu cuối cùng đã có được ưu thế về chiều cao để nắm lấy cổ áo Hạ Thần rồi!

“Hạ xấu xí, cậu tiêu đời rồi! Mau trả sách của tôi đây! Còn nữa, đền bánh quy cho tôi!”

Dụ Cảnh Miên sung sướиɠ thốt ra lời kịch khí phách mà cậu đã ảo tưởng nãy giờ.

Sau đó… ngay một giây này, cậu “bịch” một tiếng biến thành một quả cầu!