Chu Chi Tình vừa mới bước vào tòa nhà giảng dạy, còn chưa kịp lên lầu.
Một lực mạnh đã ập tới, cô bị người ta ôm eo, hơi thở phả lêи đỉиɦ đầu, cô liên tục lùi về phía sau cho đến khi lưng dựa vào vách tường.
Cô ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi lông mày rậm của chàng trai.
Hắn nhướng đôi mi mỏng, khóe miệng hơi nhếch lên, ẩn chứa một nụ cười bất cần đời: “Nhớ tôi không?”
Hắn vòng tay qua ôm eo cô bằng một tay, tay kia cầm điếu thuốc, một vệt đỏ rực ánh lên giữa các đốt ngón tay, nhấp nháy liên tục.
Thấy cô không đáp lại, hắn lập tức dập điếu thuốc, bàn tay kia nhéo bộ ngực đầy đặn của cô cách một lớp đồng phục học sinh.
Lực đạo rất mạnh giống như cố ý trừng phạt cô.
Chu Chi Tình đau đớn cau mày, liều mạng cắn chặt môi không dám phát ra tiếng.
Thiếu niên vừa xoa ngực vừa vùi đầu vào cổ cô, gặm cắn làn da trắng nõn non nớt của cô gái.
Đơn thuần là trút bỏ du͙© vọиɠ.
Ngọt ngào hơn trong ký ức của hắn.
Sau một hồi phát tiết, hắn mới buông cô gái trong ngực ra, nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục nhăn nheo của cô, nhếch miệng cười: “Chậc, mấy ngày không chạm vào cậu, vυ' lại to hơn rồi.”
Hai má Chu Chi Tình đỏ bừng, cảm giác tê dại từ ngực lan khắp toàn thân, cô lo lắng nhìn về phía cầu thang, sợ sẽ có người đột nhiên xuất hiện.
Chàng trai không hài lòng với sự mất tập trung của cô, hắn cởi hai nút áo đầu tiên trên bộ đồng phục học sinh của cô bằng những ngón tay thon dài, cắn mạnh vào xương quai xanh trắng như ngọc bích.
Chu Chi Tình đau đớn nhíu mày: “Ưm ~ nhẹ thôi ~”
“Kêu da^ʍ quá đó.” Thanh niên bị du͙© vọиɠ đốt cháy, giọng nói mang theo chút khàn khàn không thể diễn tả được: “Gọi tên của tôi.”
Chu Chi Tình xấu hổ nhắm mắt lại, lông mi khẽ run.
Cho dù cô đã gọi tên của hắn không biết bao nhiêu lần trong lòng mình.
Nhưng lúc này lại không thốt ra được bất kỳ âm thanh nào.
Thiếu niên cũng không cưỡng ép, tiếp tục liếʍ láp cần cổ bóng loãng nhẵn nhụi của cô, tay kia duỗi dọc theo vòng eo mảnh khảnh, vén vạt áo lên, sau đó mang theo nhiệt độ nóng rực mà hướng lên trên.
Chu Chi Tình cầm tay hắn, đỏ mặt lắc đầu: “Đừng ~ đừng làm đây ~”
Thiếu niên nhếch mép cười xấu xa, đưa ngón tay đặt lên khoá áo trong áσ ɭóŧ của cô, dùng sức một chút: “Có gọi không?”
Chu Chi Tình cúi đầu và nói với một giọng rất nhỏ: “Dật, Dật Sơ ~ ưm ~”
Cô vừa mới gọi xong liền nghe thấy một tiếng vang nhỏ, áσ ɭóŧ của cô đã bị hắn kéo rơi xuống đất.
Cặρ √υ' đầy đặn trên ngực của cô gái lập tức nhảy ra ngoài, đồng phục học sinh mở toang, có thể mơ hồ nhìn thấy núʍ ѵú đỏ hồng mềm mại qua lớp vải.
Hai mắt Chu Chi Tình đỏ bừng, cô nhìn hắn đầy trách móc: “Cậu ~ cậu nói dối ~”
Giọng nói của cô vốn dĩ đã mềm nhũn, nhưng bây giờ lại có chút lo lắng, nghe như đang làm nũng.
“Tôi chỉ làm một lát thôi.”
Ánh mắt Ôn Dật Sơ dán chặt vào trước ngực cô, yết hầu của hắn lăn lên xuống, ngón tay vô thức cởi mấy cúc áo còn sót lại, áo sơ mi của cô bị mở ra hoàn toàn.
Sau khi tiếp xúc với không khí, hai bầu vυ' đầy đặn non mềm khẽ run lên, đầṳ ѵú hồng nhuận lặng lẽ dựng đứng, hắn vươn tay muốn nắm lấy một bên, cảm giác tinh tế khiến hắn không nhịn được mà dùng sức.