Quyển 2 - Chương 17
Ngoài thành Hàng Châu, một quán ăn nhỏ kế bên con đường đất vàng, một đoàn bốn người gồm hai nam hai nữ đang ngồi bên trong dùng cơm nghỉ ngơi.“Cha…” Thình lình một cái trừng mắt giận dữ ném tới, Hoa Đan Phong đành sờ mũi, không cam lòng sửa miệng.
“Sư cha, chúng ta đi lại bên ngoài đã nhiều ngày nay rồi nhưng không hề thấy Vũ Trọng Liên có bất kỳ động tĩnh gì. Người nói liệu có phải bây giờ lão biến thành chuột qua đường, sợ vừa xuất hiện là bị bắt đi lãnh thưởng nên dứt khoát tìm nơi thâm sơn cùng cốc ẩn cư, thoát khoi giang hồ luôn rồi không?”
Nếu là thế thật, muốn tìm Vũ Trọng Liên càng khó hơn.
Trầm Vân Sanh lắc đầu cười lạnh: “Ta hiểu tên cẩu tặc này. Hôm nay chuyện xấu của hắn bị phơi bày, nhất định không cam lòng, cộng thêm hắn biết ngươi tìm được kho tàng, học được bí kíp võ công, chắc hắng muốn giành lấy, cho dù bây giờ không có động tĩnh, tất cũng trốn ở chỗ nào đó chờ dịp hành động.
Trầm Đãi Quân nghe xong không nhịn được nhíu mày.
“Cha nói rất có khả năng lão sẽ ẩn nấp chung quanh chúng ta, quan sát mọi việc chờ cơ hội ra tay sao?”
“Không sai!” Trầm Vân Sanh hết sức tin tưởng.
“Ơ… vậy chúng ta có đi tới chỗ giấu kho báu nữa không?” Hoa Diệu Điệp vò đầu, do dự thắc mắc.
Gay go! Tuy nàng rất muốn đi xem kho báu nhưng nếu thật như sư cha nói, không phải Vũ Trọng Liên cũng sẽ đi theo sao?
“Đi chứ! Sao lại không đi?” Hoa Đan Phong cười khục khặc, trái lại hắn có cách nghĩ khác.
“Hay nhất là cẩu tặc đi theo chúng ta, nhất định có ngày lão không nhịn được, chúng ta sẽ chờ lão chạy tới!”
Câu này của hắn rất trúng ý Trầm Vân Sanh, hiếm khi thấy ông mỉm cười, gật đầu khen ngợi.
Hoa Đan Phong chẳng mấy khi được sư cha tán đồng, vui vẻ nhe răng cười, đột nhiên cảm thấy đồ ăn quán này đặc biệt thơm ngon, cúi đầu lùa thêm mấy miếng.
Bốn người đang cười nói huyên thuyên, vừa ăn vừa tán dóc những chuyện nhỏ nhặt râu ria, một người đàn ông tướng mạo bình thường, mặt mày vàng ệch, có vẻ thư sinh phóng khoáng bước vào, gọi tiểu nhị lấy một bát mì chay rẻ nhất, chẳng bổ béo gì rồi rúc vào một góc vùi đầu ăn.
Lúc đầu, Trầm Vân Sanh vốn cảnh giác cao độ cũng từng liếc nhìn người nọ, phát hiện đối phương quay lưng về phía bọn họ, vùi đầu ăn không để ý gì, ông âm thầm tự giễu mình.
Thật là… đến một thư sinh nghèo mạt ông cũng không nhịn được quan sát, không phải ông quá đa nghi rồi chứ?
Ông nghĩ đến đó thì lắc đầu cười khổ, biết từ sau khi mình gặp nạn, tính tình cũng thay đổi hẳn, rõ ràng đa nghi khó tin tưởng người khác nhưng ông không cách nào điều chỉnh được bản thân.
“Cha, cha sao vậy?” Thấy ông đột nhiên hoảng hốt, không biết đang nghĩ gì, Trầm Đãi Quân có phần lo lắng.
“Không, không sao!” Trầm Vân Sanh hoàn hồn lại, lắc đầu, cũng dời sự chú ý trên người thư sinh nghèo mạt kia về.
Trầm Đãi Quân thấy vậy cũng không hỏi thêm, mỉm cười gắp thịt vào chén ông.
“Cha, ăn nhiều một chút, đừng để sư đệ, sư muội hai đứa tham ăn kia ăn hết sạch đồ ăn.”
Nàng nói làm Trầm Vân Sanh bật cười, còn Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp liên tiếp phản đối, không muốn trên đầu treo hai chữ “tham ăn” khó nghe kia.
Trong lúc đó, thư sinh kia đã ăn mì xong, loạng choạng đứng dậy đi ra. Lúc đi ngang qua bàn họ, cả người đột nhiên mềm oặt đổ về phía Trầm Đãi Quân làm nàng giật mình kêu khẽ, không nghĩ nhiều đưa tay định đẩy ra.
Nhưng Hoa Đan Phong ngồi kế bên nhanh hơn một bước, chắn trước người nàng không cho nam nhân khác đυ.ng vào.
Nháy mắt khi Hoa Đan Phong vừa đỡ được đối phương, thư sinh vốn nhũn ra đột ngột phát ra một chưởng đánh vào ngực hắn.
Khoảng cách giữa cả hai quá gần, thư sinh kia lại ra tay quá bất ngờ, mọi người căn bản không phản ứng kịp. Liền đó chỉ nghe một tiếng “bịch” nặng nề, Hoa Đan Phong không mảy may phòng bị nháy mắt như diều đứt dây bay vọt lên, tiếng rống giận cùng tiếng la hoảng cũng theo đó vang lên
“Sư đệ!”
“Sư huynh!”
“Cẩu tặc, đáng lý ta phải nhận ra ngươi từ đầu mới phải!”
Tập kích thành công, thư sinh nghèo mạt thình lình cười như điên, tay hất lên, một cái mặt nạ da người xuất hiện, lộ ra gương mặt vốn có, hóa ra là Vũ Trọng Liên!
“Ha ha ha… Trầm Vân Sanh, ngươi không ngờ ta sẽ cải trang tập kích các ngươi hả? Ngươi hại ta thân bại danh liệt, không có chỗ đứng trên giang hồ, ta không để cho ngươi dễ chịu đâu!” Mặt mũi vặn vẹo, cười như điên, lão lắc đầu, tỏ vẻ đáng tiếc.
“Ta vốn định gϊếŧ con gái ngươi trước mặt ngươi làm cho ngươi đau đớn cả đời, đáng tiếc nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, phá hỏng chuyện tốt của ta.”
“Cẩu tặc! Ngươi phá hủy cả đời ta, hôm nay còn đánh lén hèn hạ, ta không tha cho ngươi!” Hai mắt đỏ ngầu, Trầm Vân Sanh rống lên giận dữ, dù chống gậy nhưng thân thủ vẫn nhanh nhẹn như cũ, xông lên trước, xuất chiêu tàn nhẫn tấn công lão.
Nhất thời, trong quán nhỏ, bóng chưởng ngợp trời, kình phong bốn phía, nháy mắt bàn ghế đều bị đập nát, ngổn ngang, tiểu nhị hoảng hồn núp sau quầy thu tiền, không ngừng niệm A di đà Phật.
Trầm Đãi Quân kinh hồn bạt vía bay đến bên cạnh Hoa Đan Phong đầu tiên, mắt đầy nước ôm hắn vào lòng.
Hoa Diệu Điệp nôn nóng sốt ruột xiay vòng vòng một bên.
“Sư, sư tỷ… ta… ta không sao…” Gắng gượng mở mắt, Hoa Đan Phong không muốn nàng lo lắng, còn định cười an ủi, ai ngờ vừa mở miệng lại ộc ra một búng máu.
“Sư đệ, đệ khoan nói đã!” Mắt lờ mờ nước, Trầm Đãi Quân hấp tấp bắt mạch cho hắn. Nào dè không bắt còn đỡ, vừa đυ.ng vào, mặt nàng lập tức tái nhợt không còn chút máu, hơi lạnh xộc từ dưới lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu, toàn thân run lẩy bẩy.
Sao lại thế? Một chưởng này sao lại ác độc như vậy, không những xương sườn gãy hai cây, còn vỡ nát nội tạng, xuất huyết trong không ngừng.
Gãy xương chỉ là chuyện nhỏ, nối lại là được. Nhưng nội tạng bị vỡ lại là tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, không cần nghi ngờ gì nữa mười người thì chết hết chín, dư lại một người cho dù được cứu sống chỉ sợ cũng không cách nào lành hẳn.
Trầm Đãi Quân càng nghĩ càng tái mặt, cánh tay ôm hắn cũng run run; Hoa Diệu Điệp đứng bên thấy vẻ mặt nàng không ổn, lòng trầm xuống, nhịn không nổi khóc òa lên.
“Sư tỷ, sư huynh sẽ không sao chứ? Huynh ấy sẽ khỏe lại, đúng không?” Tuy nói thế nhưng lòng lại rất sợ, dẫu sao nàng cũng chưa từng thấy sư tỷ giỏi y thuật lại có vẻ mặt khổ sở như thế bao giờ.
Môi run rẩy, Trầm Đãi Quân lắc đầu không nói nhưng nước mắt đã lăn xuống, nàng không nắm chắc có thể cứu được sư đệ không.
“Sư muội ngốc… đương nhiên ta… đương nhiên không sao…” Dường như chưa từng thấy vẻ mặt khủng hoảng, tuyệt vọng của hai người, Hoa Đan Phong vừa cười vừa nôn ra máu.
Tóm chặt lấy tay áo nàng, hắn nói ngắt quãng: “Sư tỷ, ta… ta sẽ… khỏe lại… đừng… đừng sợ…”
“Đúng… đúng… đệ sẽ khỏe lên…” Nàng không ngừng gật đầu, nhưng nước mắt lại theo cử động của nàng không ngừng rơi xuống như trân châu đứt dây, tí tách nhỏ trên mặt hắn.
“Sư tỷ… tỷ… tỷ khóc sao…” Sặc ra một búng máu, Hoa Đan Phong càng nói càng yếu dần.
“Không, không có… là rượu nhạt không cẩn thận văng trúng…” Nàng nghẹn ngào gượng cười, “Đệ yên tâm, sư tỷ sẽ chữa cho đệ khỏi.”
“Đúng… sư tỷ sẽ… sẽ chữa lành cho đệ…” Nụ cười càng lúc càng nhạt dần, hắn chầm chậm nhắm mắt lại.
“Sư huynh…” Hoa Diệu Điệp khóc kêu thê thảm, rất sợ hắn nhắm mắt rồi sẽ không bao giờ mở ra nữa.
“Sư muội, muội khoan khóc đã, đỡ hắn giúp ta!” Trầm Đãi Quân quát lên, đưa hắn cho sư muội ôm, mau chóng móc chai chai lọ lọ từ trong túi ra, tìm thử có thuốc nào giúp được cho thương thế của hắn.
Lúc rờ thấy viên thuốc đỏ như lửa tìm được trong hang, trong đầu nàng lướt qua mấy dòng ghi chú dược hiệu, lòng chợt lạnh. Tuy không biết có thật sự thần kì như vậy không, nhưng bây giờ một liều ba bảy cũng liều, chỉ cần có hi vọng, những cái khác nàng mặc kệ.
Trầm Đãi Quân nghĩ kỹ, tức tốc đút hắn nuốt viên thuốc đỏ vào bụng, không lâu sau, quả nhiên thấy hô hấp yếu ớt của hắn dần dần ổn định, thậm chí máu không ngớt trào ra nơi miệng cũng dần dần ngưng lại.
“Sư tỷ, có tác dụng rồi!” Thấy sư huynh khá hơn, Hoa Diệu Điệp mừng rỡ kêu to.
Còn chưa kịp cao hứng, Trầm Đãi Quân đã hấp tấp bắt mạch cho hắn, phát hiện tuy rằng thương thế vẫn nghiêm trọng như cũ, nhưng mạch đập đã ổn định trở lại, đến lúc này nàng mới thở phào được, nước mắt lại không kềm chế được rớt xuống.
Ôi… may mắn…
May mắn thật sự có tác dụng…
Vạn lần cảm tạ vị minh chủ võ lâm lưu lại thuốc hai trăm năm trước, nàng dùng ống tay áo dịu dàng lau vết máu nơi miệng hắn, nháy mắt mặt sầm lại. Đứng dậy nhìn cha vẫn đang đánh nhau với Vũ Trọng Liên.
Thấy hai người đánh nhau kịch liệt vô cùng, đôi bên ta tới ngươi lui, xuất hết sát chiêu, hoàn toàn là lấy mạng đổi mạng.
Thật tình mà nói, võ công Trầm Vân Sanh cao hơn Vũ Trọng Liên một bậc, chỉ là què một chân, động tác hơi chậm một chút, dẫn tới mất tiên cơ mấy bận, để Vũ Trọng Liên thoát chết trong gang tấc.
Quan sát hết toàn bộ, Trầm Đãi Quân lạnh lùng cười một tiếng, tay kẹp ngân châm, lúc hai người đang đánh sục sôi hết sức, chỉ thấy ngón tay phất lên, vệt sáng bạc xé gió bắn ra.
“Ối!” Một tiếng gào thê thảm phút chốc vang trời, đột nhiên Vũ Trọng Liên ngã quỵ, đau đớn lăn lộn không ngừng.
Hoa Diệu Điệp thấy vậy, lập tức căm phẫn kêu tốt lắm.
“Cẩu tặc ngươi dám đả thương sư huynh ta, đáng kiếp, phải để cho ngươi nếm mùi ngân châm của sư tỷ.”
“Quân nhi, làm hay lắm!” Trầm Vân Sanh cao giọng khen, liền đó lại cười gằn bước tới trước mặt kẻ đang lăn lộn kêu gào, lạnh lẽo nói: “Cẩu tặc ngươi, tiêu dao sung sướиɠ hơn hai mươi năm, hôm nay là ngày chết của ngươi rồi!”
“Ha ha… hự…” Thở hồng hộc, Vũ Trọng Liên vừa cười vừa kêu đau nhưng miệng lưỡi một chút cũng không chịu yếu thế.
“Ỷ đông hϊếp yếu, dùng ám khí đánh lén, các ngươi cũng chẳng quang minh chính đại đâu…”
“Quang minh chính đại? Bằng vào ngươi?” Trầm Vân Sanh khinh bỉ cười lớn, thong thả khom người xuống, năm ngón tay như que củi đột ngột siết cổ lão, mắt đỏ vằn, ác độc nói: “Nói cho ngươi biết, ngươi không xứng!”
“Ự… hự hự…” Giãy dụa cào kéo năm ngón tay trên cổ ra, ánh mắt Vũ Trọng Liên bắt đầu kinh khủng vì hô hấp không được mà đau đớn.
“Khó chịu lắm hả? Đau đớn lắm sao?” Giọng điệu ôn hòa nhưng đầy tàn nhẫn, Trầm Vân Sanh thích thú cười.
“Còn không bằng một phần vạn nỗi thống khổ khi ngươi đẩy ta xuống vực sâu, khiến ta khốn khổ trong sơn động hơn hai mươi năm…”
“Cha, sư đệ còn bị thương, đừng mất thời gian với lão nữa.” Trầm Đãi Quân thình lình lên tiếng, ánh mắt trước giờ luôn hiền hậu dịu dàng giờ phút này rét lạnh.
“À… Quân nhi của ta hối ta rồi!” Trầm Vân Sanh mỉm cười, nói khẽ.
“Xem ra là ta không đúng, không nên để lỡ giờ xuống suối vàng của ngươi…”
Vũ Trọng Liên trợn tròn mắt sợ hãi nhìn Trầm Vân Sanh cười mỉm, chỉ cảm thấy áp lực từ năm ngón tay trên cổ họng càng lúc càng lớn… càng lúc càng lớn… bất ngờ, rắc một tiếng giòn tan, cổ của lão đã quặt sang bên cạnh một cách kì quái, đi xuống âm tào địa phủ báo danh.
“Ha ha ha…” Trầm Vân Sanh điên cuồng cười lớn, bỏ tay ra, tuy thỏa tâm nguyện nhiều năm nhưng nước mắt lại từ từ lăn dài xuống má.
“Vân Nương… cuối cùng ta cũng báo được thù… báo thù vì hai chúng ta rồi…”
Cùng sư muội dốc sức đỡ Hoa Đan Phong đang hôn mê đến bên cạnh ông, mặt Trầm Đãi Quân lãnh đạm nhìn xác chết trên đất, ngẩng đầu nhìn cha, ánh mắt lạnh giá tức thì trở nên dịu dàng.
“Cha, chúng ta đi thôi! Còn phải tìm chỗ điều trị vết thương cho sư đệ nữa!”
Trầm Vân Sanh gật đầu, quăng một miếng bạc lớn xuống quầy coi như bồi thường tổn thất cho quán, kế đó quay người chống gậy bước ra ngoài.
Một đoàn bốn người lúc đầu vui vẻ rời khỏi thành Hàng Châu, chưa tới nửa ngày lại tha một người bị thương nặng quay về.
Chuyện duy nhất khiến mọi người cao hứng là, Vũ Trọng Liên – kẻ mọi người muốn gϊếŧ cho hả dạ rốt cuộc cũng mất mạng, không còn có thể uy hϊếp bọn họ được nữa.
Trong phòng trọ khách sạn, ánh nến lung lay, một bệnh nhân bị thương nặng sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, chỉ thấy hai mắt hắn nhắm chặt, thở dốc, mỗi một lần hít vào thở ra, chân mày lại nhíu chặt lại, hình như có vẻ đau đớn.
“Sư tỷ, tỷ nói chừng nào sư huynh mới tỉnh lại đây?” Hoa Diệu Điệp lo lắng nhìn chòng chọc người đang hôn mê bất tỉnh trên giường, không nhịn được thắc mắc.
Động tác điều chế thuốc trên tay ngừng lại, Trầm Đãi Quân thở dài lắc đầu.
“Lần này sư đệ bị nội thương quá nặng, có thể cứu sống cũng nhờ viên thuốc trong thạch động. Rốt cuộc chừng nào mới tỉnh ta cũng khó dự đoán.”
Hoa Diệu Điệp nghe xong cũng thở dài, tức giận mắng: “Đều do tên cẩu tặc họ Vũ hại, nếu không phải lão giả làm thư sinh nghèo đánh lén, sư huynh cũng không bị thương thành thế này.”
“Thật ra nếu không vì ta, sư đệ cũng không ra nông nỗi.” Cúi đầu, Trầm Đãi Quân rầu rĩ tự trách.
“Sư tỷ, căn bản không liên quan đến tỷ mà,” Hai tay xoa xoa eo, Hoa Diệu Điệp lớn tiếng nói: “Lại nói, may mà có sư huynh bảo vệ tỷ. Nếu không bằng vào y thuật tệ hại của muội và sư huynh, sư cha chắc cũng không ra sao, đổi lại là tỷ bị thương, chúng ta cứu tỷ cách nào đây?”
Cho nên, sư huynh bị thương vẫn tốt hơn, chí ít còn có sư tỷ để dựa vào!
Nghe được ý tứ của nàng, Trầm Đãi Quân nở nụ cười đầu tiên từ ba ngày nay.
“Muội nói cái gì vậy? Nếu để sư đệ nghe được, chắc chắn sẽ tìm muội tính sổ.”
“Không đời nào!” Hoa Diệu Điệp lắc ngón tay, cực kỳ tin tưởng.
“Nếu bây giờ sư huynh tỉnh, nghe được câu này của muội, chắc chắn sẽ tán đồng.”
“Đều là muội nói thôi!” Trầm Đãi Quân hết cách lắc đầu, lại dịu giọng, “Khuya rồi, muội về phòng nghỉ đi! Tỷ canh ở đây là đủ rồi.”
“Muội lại không phải sư cha, tỷ đuổi muội đi làm gì?” Hoa Diệu Điệp phản đối.
Hứ! Tại vì sư cha chỉ biết đi tới đi lui ở chỗ này, đi tới nỗi mọi người đều hoa mắt váng đầu, càng nhìn càng chán nên mới bị sư tỷ đuổi về phòng nghỉ sớm.
“Ai đuổi muội chứ?” Biết nàng sốt ruột chứ không có ý gì khác, Trầm Đãi Quân cười cười, dỗ dành: “Không biết khi nào thì sư đệ tỉnh lại, có một người canh là đủ rồi, tối nay tỷ canh chừng, ngày mai trời vừa sáng muội lại đổi cho tỷ, tỷ cũng có thể nghỉ một chút, không tốt hơn sao?”
“Ôi trời! Sư tỷ nói đúng, muội không nghĩ kỹ rồi!” Gõ mạnh đầu mình một cái, Hoa Diệu Điệp ngượng ngùng cười ngu.
“Hai ba ngày nay, muội cũng chưa nghỉ ngơi gì cả, mau đi ngủ một giấc đi!” Nhẹ nhàng thúc giục.
“Được rồi!” Gật đầu, trước khi đi nàng còn không quên dặn, “Sư tỷ, nếu sư huynh tỉnh nhớ kêu muội đó!”
Mỉm cười đáp ứng, đưa mắt nhìn nàng ra khỏi phòng, lúc này Trầm Đãi Quân mới quay lại cạnh giường ngồi, ngón tay như ngọc dịu dàng vuốt ve dọc theo lông mày, mũi, mắt của Hoa Đan Phong, cuối cùng dừng trên đôi môi trắng bệch không có chút máu nào.
“Trước kia khi có chuyện, ta luôn buồn bã khổ sở vì người đệ bảo vệ đầu tiên là sư muội. Nhưng hôm nay, thấy đệ bảo vệ ta mà bị thương, lòng ta càng khổ sở gấp trăm, thà đệ không bao giờ bảo vệ ta, giữ mình cho tốt thì được rồi…” Tiếng thì thầm mang theo đau lòng mà dịu dàng, đáy lòng mơ hồ cảm thấy đau.
“Cái… cái đó sao… sao được chứ…” Thình lình, từ đôi môi trắng bệch phun ra mấy chữ khàn khàn khó nghe, Hoa Đan Phong từ từ mở mắt, đối diện với cặp mắt hồ thu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
“Sư đệ, đệ tỉnh rồi?” Mừng rỡ hô nhỏ, Trầm Đãi Quân hết sức vui mừng.
Hoa Đan Phong gật đầu, theo bản năng muốn ngồi dậy, nhưng vừa khẽ nhúc nhích, toàn thân trên dưới lập tức đau như bị người ta dùng dây sắt nặng ngàn cân quất vậy, ngực vướng víu khó thở, làm hắn khó chịu rên lên.
“Mau nằm xuống!” Trầm Đãi Quân vội vàng đỡ hắn nằm xuống giường, sốt ruột nói: “Nội thương của đệ quá nặng, xương sườn lại gãy hai cây. Trong thời gian ngắn không thể tùy tiện động đậy.”
Mới nằm xuống giường, Hoa Đan Phong đau đến nỗi mồ hôi thấm đẫm trên trán nhưng để nàng khỏi lo lắng, miệng vẫn cậy mạnh cười nói: “Mới gãy có hai cái xương sườn, không có gì to tát. Còn như nội thương, dưỡng bệnh mấy ngày là khỏe, ta không cho là quá nghiêm trọng đâu.”
“Còn cứng miệng?” Trầm Đãi Quân giận dỗi trừng mắt, nước mắt hoen mi.
“Nếu không phải ta tìm được viên thuốc có công dụng trị được nội thương kia, có cứu được đệ hay không còn chưa biết đâu!”
Bây giờ, nghĩ lại tình cảnh ba ngày trước, nàng vẫn còn sợ hãi.
Nhìn nàng khổ sở, kinh hoàng vì mình, Hoa Đan Phong nghĩ nghĩ, cảm thấy vui vẻ, miệng liêổn sao?”
“Bị thương thành như vậy còn tính là ổn?” Lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán cho hắn, Trầm Đãi Quân lẩm bẩm.
“Ta thật hi vọng lúc ấy đệ không bảo vệ ta…”
“Không thể nào!” Hoa Đan Phong trừng mắt, không vui hô lên: “Ta còn nhớ lúc nhỏ từng nói, đợi ta lớn thành nam tử hán nhất định sẽ bảo vệ sư tỷ, vĩnh viễn không cho ai làm tổn thương tỷ, ăn hϊếp tỷ. Bây giờ tỷ nói không muốn ta bảo vệ, không phải là muốn ta nuốt lời thề sao?”
Trầm Đãi Quân hơi giật mình, nhớ lại thời thơ ấu, quả thực hắn có nói như thế với nàng, lòng ngọt ngào hẳn lên, bật cười.
“Không ngờ đệ còn nhớ.”
“Giữ sư tỷ, bảo vệ sư tỷ cả đời, chuyện này tự nhiên ta phải nhớ rồi.” Ánh mắt trầm lắng nhìn nàng, vẻ mặt Hoa Đan Phong hết sức thành khẩn, nghiêm túc.
Bị nhìn đến mức quẫn bách thẹn thùng, hai má Trầm Đãi Quân ửng hồng nhưng lòng lại vui vẻ lạ thường, khó mà diễn tả thành lời, cuối cùng chỉ biết lẳng lặng nắm tay hắn, nhỏ giọng đáp lại: “Vậy sư tỷ phải phiền đệ bảo vệ rồi.”
Miệng cười toét đến mang tai, hắn kéo tay nàng lên má mình, dụi má lên tay nàng, mãi một lát sau, hắn đột nhiên vui vẻ cong môi lên
“Quả nhiên sư tỷ rất quan tâm ta nha!” Ờ… có thể khiến sư tỷ đối đãi như vậy, hắn bị thương cũng cam lòng.
“Ngốc quá! Ta không quan tâm đệ còn quan tâm ai?” Lấy làm lạ lườm hắn, cảm giác lời này của hắn rất khó hiểu.
“Hứ!” Hoa Đan Phong hứ nhỏ một tiếng, có chút ghen tị.
“Tỷ quan tâm sư cha hơn ta nhiều!”
Gì kia… đến cái này cũng ghen?
Trầm Đãi Quân há hốc miệng, vừa bực vừa buồn cười.
“Đệ có biết xấu hổ hay không, lại còn ghanh tị với cha nữa?”
“Ai kêu chỉ cần đệ thân mật với tỷ, ông ấy lại gõ sưng đầu đệ chứ?” Nghiến răng nghiến lợi, hắn nhớ kỹ mối thù này.
Nàng bất lực lắc đầu, hết biết nói gì, quyết định chuyển đề tài.
“Đói bụng chưa? Ăn chén cháσ ɭóŧ dạ trước, rồi uống thuốc sau, được không?”
“Sư tỷ đút đệ hả?” Nhướng mày cười hớn hở, cố ý làm nũng.
Trầm Đãi Quân cũng đoán được suy nghĩ của hắn, không khỏi mím môi cười, quay người đi múc cháo.
Không lâu sau, trong căn phòng u ám, có người hưởng trọn hầu hạ sát bên, trong quá trình đút cháo, vui mừng khôn xiết không ngừng yêu cầu “tì nữ” hôn chỗ này một cái, thơm chỗ kia một cái, rất có khí phách của đại lão gia uy phong.