Sau khi về thành thì cũng đã gần đến hoàng hôn, Ngọc Như Nhan làm chủ nhà, rất nhanh liền giúp Hoắc Diễm các nàng an bài tốt chỗ ở. Thời điểm ra về cũng dẫn Ngọc thị tỷ đệ về nhà, cũng dặn dò bọn hắn bảy ngày không cho phép xuất phủ, sau đó liền mang theo Thụy Triều Tích cùng Bạch Nhược Hiên về Đằng Ngọc Các.
Hoắc Diễm là người biết chuyện, nàng biết mình muốn cái gì nên sẽ không hành sự lỗ mãng. Nàng sở dĩ nguyện ý ở tại biệt viện, là muốn cho Ngọc Như Nhan thảo luận cùng Ngọc Thanh Thu, đừng đột nhiên xuất hiện mà hù dọa người ta. Đối với Tần Dục, mọi chuyện đều do sư phụ an bài. Nàng ấy cảm thấy, vô luận như thế nào, chỉ cần đi theo bên người sư phụ thì liền tốt, thời điểm nguy hiểm giúp một tay, không có gì thì bồi tiếp.
Mà Ngọc thị tỷ đệ thì là đối Ngọc Như Nhan nói gì nghe nấy. Ngọc Như Nhan nói rằng không cho phép bọn hắn đi ra ngoài, bọn hắn đầu gật như gà con mổ thóc. Ngọc thị tỷ đệ vốn thích làm ầm ĩ đột nhiên thuận theo như thế làm Thụy Triều Tích ngay từ đầu có chút không hiểu vì sao, cuối cùng Ngọc Như Nhan cũng nói qua: “Sư phụ từng nói rằng thân phận của ta tương đương với nàng, bọn hắn thì rất nghe lời sư phụ, tự nhiên liền muốn nghe lời của ta.”
Đằng Ngọc Các cũng giống như thường ngày, lúc đi vào cũng cần vượt qua trùng trùng điệp điệp cửa ải.
Ngọc Như Nhan trở về thì chạy đi tìm Ngọc Thanh Thu, không hề nghi ngờ, là đi nói cho nàng chuyện của Hoắc Diễm.
Bóng đêm mông lung, một trận mưa lớn đổ xuống, trong không khí tràn ngập hương vị bùn đất mới mẻ
Bên trong sương phòng Đằng Ngọc Các, Thụy Triều Tích đang ăn bánh ngọt Bạch Nhược Hiên mua cho nàng, phong cách ăn rất nhã nhặn, nhưng lại không che giấu được cảm giác đói bụng.
Bạch Nhược Hiên an tĩnh nhìn nàng, khóe miệng mang theo ý cười, thấy khóe miệng nàng dính vào một hạt vừng, liền đưa tay giúp nàng phủi rơi. Ngón tay cái phất qua khóe miệng, nhẹ nhàng ôn nhu một cách tự nhiên.
Thụy Triều Tích ngước mắt nhìn nàng ấy, trừng tròng mắt, phồng má, bộ dáng có mấy phần buồn cười.
"Ăn đi, nàng khẳng định là rất đói." Bạch Nhược Hiên thu tay lại, cầm lên ấm trà giúp nàng châm trà.
Thụy Triều Tích nói: "Viên Thập Tam thật sự là chán ghét, thế mà cho ta ăn bánh bao vô cùng bẩn lại lạnh lẽo."
Bạch Nhược Hiên nói: "Ta biết, nếu không phải vậy thì nàng sẽ không lựa chọn để bụng đói."
Nàng vẫn luôn biết Thụy Triều Tích không phải người kén ăn. Nếu nàng lựa chọn đói bụng, nhất định là đồ ăn đó không thể chấp nhận được.
Thụy Triều Tích uống trà súc miệng, nói: "Ngươi làm sao không hỏi ta như thế nào trốn được?"
Bạch Nhược Hiên nói: "Có hỏi hay không thì nàng đều sẽ nói."
Thụy Triều Tích bĩu môi, nói: "Đã như vậy, ta sẽ không nói."
Bạch Nhược Hiên cười nói: "Nhưng ta rất muốn biết."
Nụ cười rất quen thuộc, thanh âm ôn nhu hoàn toàn như trước đây. Thụy Triều Tích nhìn khuôn mặt đã in dấu thật sâu trong đầu, không biết sao đột nhiên trong lòng chua chua, lập tức cúi đầu nhìn sàn nhà, không nói tiếng nào.
Phát giác có điều không thích hợp, Bạch Nhược Hiên liền quỳ một chân trên đất, nghiêng đầu nhìn, vừa vặn một giọt nước mắt rơi vào má phải nàng. Nàng khẽ thở dài một cái, một thoáng ôm lấy Thụy Triều Tích, để nàng ấy ngồi tại bên trên chân của mình, nói khẽ: "Đừng khóc, ta ở đây."
Nàng không nói lời nào còn được, vừa nói thì khiến nước mắt Thụy Triều Tích rơi lại thêm nhiều. Đột nhiên nhanh trí nghĩ ngợi, bỗng cười khẽ.
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Thụy Triều Tích nhanh chóng lau khô nước mắt, nắm chặt vạt áo của nàng, không vui nói: "Giỏi cho ngươi, còn dám giễu cợt bản quận chúa."
Bạch Nhược Hiên nhíu mày nói: "Ôi, đều đã là làm mẹ rồi, còn thích khóc nhè, ngày sau ta liền nói cho Diễm nhi mẫu thân con bé là người thích khóc."
"Ngươi dám!" Thụy Triều Tích nắm chặt vạt áo tay càng dùng lực mạnh, uy hϊếp nói: "Họ Bạch kia, ngươi to gan thử xem!"
Bạch Nhược Hiên cười cười, đột nhiên liền hôn khóe mắt Thụy Triều Tích, nói: "Lúc khóc nhìn rất đẹp, nhưng thời điểm giận dỗi càng đẹp hơn. Quận chúa, đừng chê ta lắm lời. Thời gian chia cách cũng không dài, ta thực rất nhớ nàng, tối hôm qua ta đã một đêm không ngủ."
Thụy Triều Tích lông mày giật giật, con mắt chớp chớp, nửa ngày, nói: "Bạch Nhược Hiên, ngươi thật là giảo hoạt"
Bạch Nhược Hiên nói: "Dám can đảm trực tiếp nói ra tên của phu quân, tam tòng tứ đức không cần tuân thủ rồi sao?"
Thụy Triều Tích khinh thường hừ một tiếng, ghét bỏ nói: "Còn ngươi?"
"Ta làm sao?" Bạch Nhược Hiên nhướng thân thể, không phục mà hất cằm.
Thụy Triều Tích nắm cằm của nàng trái phải xem xét, một lát sau, gật đầu nói: "Ừm, có điểm giống tiểu bạch kiểm mà quận chúa nuôi."
Bạch Nhược Hiên cười khóe miệng cứng đờ, nói: "A, ta nhớ tới, đoạn thời gian trước ta chọn trúng một tiểu nha hoàn, không biết quận chúa đại nhân có thể hay không giúp ta mua lại, cái kia, để nàng ấy hầu hạ ta, như thế nào?"
Thụy Triều Tích nện một quyền ngay đầu vai nàng, gằn từng chữ một: "Nghĩ hay lắm!!"
Gian kế chuyển dời lực chú ý đã thành công, Bạch Nhược Hiên đơn giản cùng Thụy Triều Tích trò chuyện hàn huyên. Lúc thì mềm mỏng, lúc thì làm ra vẻ giả bộ đáng thương, khá là thích thú.
Thụy Triều Tích tất nhiên biết Bạch Nhược Hiên thuận theo là không muốn mình rơi nước mắt, ôm lấy cổ của nàng, cười nói: "Quận mã, ngươi có từng cảm thấy tuổi thân?"
Bạch Nhược Hiên gật đầu nói: "Cũng có tí xíu như vậy." Nói xong liền cúi đầu ngậm lấy môi dưới Thụy Triều Tích, nâng lưỡi liếʍ nhẹ, cười nói: "Đừng coi là thật, ta nói đùa." Vừa dứt lời thì chính là một cái hôn sâu, xúc cảm ấm áp, mùi vị quen thuộc, đều là một loại dụ hoặc.
Thụy Triều Tích nhắm mắt lại, đầu lưỡi của Bạch Nhược Hiên chen vào miệng nàng, tay nàng ấy đặt ở bên hông nàng cũng bắt đầu động đậy, nâng niu gương mặt nàng. Nàng thích cảm giác được quý trọng, đặc biệt thích cảm giác được Bạch Nhược Hiên nâng ở lòng bàn tay. Một cái hôn sâu, tựa hồ để nàng quên đi bất an mới sinh ra, nàng dần mông lung, dần đi vào mộng cảnh.
Cái hôn kết thúc, hơi thở của cả hai đều có chút bất ổn. Gương mặt Thụy Triều Tích có chút phiếm hồng, kiều diễm động lòng người. Bạch Nhược Hiên chống đỡ lấy trán của nàng, ôn nhu hỏi: "Quận chúa, chúng ta bao lâu không có động phòng rồi?"
Vấn đề này muốn nàng trả lời thế nào đây? Thụy Triều Tích rủ xuống mí mắt, xem như không nghe thấy gì.
Bạch Nhược Hiên nhịn cười, tại bên tai nàng mà nói khẽ: "Đi ra ngoài đến nay đã hơn một tháng." Nói xong ngậm lấy vành tai của nàng, nói: "Hiện tại, ta rất muốn nàng."
Thân thể chợt nhẹ đi đã bị Nhược Hiên ôm lấy. Thụy Triều Tích tự nhiên biết hướng đi hiện tại là đi về giường, cũng không có phản kháng. Bởi vì, nàng thực sự cũng muốn nàng ấy.
Rèm cửa khẽ buông xuống, quần áo cởi sạch, chân thành nhìn nhau mỉm cười. Bạch Nhược Hiên luôn luôn là ưa thích đầu vai mỏng của Thụy Triều Tích, hình như mỗi một lần đều là từ phía sau lưng mà bắt đầu, hôn vào đầu vai, rơi vào phía sau lưng khiến cho Thụy Triều Tích thân thể có chút run rẩy, tìm lấy chăn êm, tay dần dần nắm chặt.
Tay Bạch Nhược Hiên hình như có ma lực, đi tới chỗ nào thì cũng đều có thể gợi lên du͙© vọиɠ của Thụy Triều Tích, đôi gò bồng đảo nằm trọn trong tay Nhược Hiên, người phía trên không ngừng vân vê, thay phiên “chăm sóc”, nắn bóp đỉnh đồi, thành công kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thụy Triều Tích phát ra âm điệu mê người nhẫn nại đã lâu.
Gương mặt Thụy Triều Tích hiện ra ửng hồng, toàn thân giống như bị ngọn lửa đốt có chút khó nhịn. Nàng cúi đầu nhìn mình bị Bạch Nhược Hiên tách ra hai chân, cũng nhìn thấy Bạch Nhược Hiên chôn mình ở trong cơ thể nàng, đầu lưỡi linh hoạt khuấy loạn, liếʍ mυ'ŧ nơi đó, tay không nhàn rỗi vầy vò tiểu hạt đậu ra sức lấy lòng nàng. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả trên và dưới liên tục khiến Thuỵ Triều Tích thở dốc, đôi mắt chứa một tầng hơi nước nhưng cả thể xác và tinh thần của nàng đều cực kỳ hạnh phúc, tràn đầy khát vọng muốn hoà làm một với Bạch Nhược Hiên.
Lúc tỉnh lại, Bạch Nhược Hiên cũng không có ngủ tại bên người của nàng. Vén chăn lên xem xét, quần áo đã hoàn chỉnh, chỉ bất quá là đổi một bộ mới. Thụy Triều Tích nhíu mày, vội vàng nhảy xuống giường, mở cửa, hết thảy trước mắt đều là lạ lẫm.
Đây rốt cuộc là nơi nào? Bạch Nhược Hiên đi đâu rồi? Nàng làm sao lại đến đây? Tất cả nghi vấn Thụy Triều Tích đều muốn lập tức biết đáp án, thế nhưng là dạo qua một vòng, bên trong cả viện liền chỉ có một mình nàng.
Trong nội tâm nàng càng tỏa ra cảm giác bất an, bước nhanh đi ra khỏi viện, chỉ thấy bên ngoài lại thêm rộng lớn, lại có người đi tới đi lui. Có người là có hy vọng, nàng liền vội vàng kéo một nha hoàn bưng chén đĩa, hỏi: "Đây là nơi nào?"
Nha hoàn rõ ràng hơi giật mình, lập tức cười nói: "Cô nương, đây là Ngọc phủ."
Ngọc phủ? Ngọc phủ nào? Thụy Triều Tích tiếp tục hỏi: "Gia chủ của các ngươi có phải là gọi là Ngọc Bằng Sơn? Đại tiểu thư có phải là Ngọc Linh Lung?"
Nha hoàn gật đầu nói: "Đúng vậy a. Cô nương nhận biết gia chủ cùng đại tiểu thư, chắc hẳn nhất định là quý khách của Ngọc phủ."
Thụy Triều Tích nhíu mày không nói, trong lòng rất là nghi hoặc. Nàng buông tay ra, không ngăn cản nha hoàn bưng đĩa.
Lúc này cách đó không xa đi tới bốn người mặc đồ gần giống nhau, các nàng tại trước mặt Thụy Triều Tích dừng lại, cung kính hành lễ.
Thụy Triều Tích nói: "Ta tại sao lại ở chỗ này?"
Một nha hoàn dẫn đầu nói: "Cô nương mời cùng các nô tì đi, hết thảy sẽ rõ ràng."
Thụy Triều Tích cảnh giác nói: "Đi đâu?"
Nha hoàn nói: "Đại tiểu thư mời cô nương đi qua dùng điểm tâm sáng."
Trong sảnh người đã đến đủ, nhập tọa, trừ một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ra, còn lại Thụy Triều Tích đều biết.
Ngọc Linh Lung kéo Thụy Triều Tích ngồi bên cạnh nàng, mở miệng nói: "Tẩu tẩu, vị này chính là mẫu thân ta ."
Thụy Triều Tích trong lòng có ngàn vạn nghi vấn, nhưng cũng nhịn xuống không hỏi. Dạng trường hợp này, không thể mất cấp bậc lễ nghĩa. Nàng mỉm cười hướng mẫu thân của Ngọc Linh Lung nhẹ gật đầu, nói: "Ngọc phu nhân."
Ngọc phu nhân cười cười, nói: "Nghe Linh Lung nói Bạch phu nhân đoan trang hào phóng, quốc sắc thiên hương*, hôm nay nhìn thấy quả là thế."
*Quốc sắc thiên hương: được dùng để ngợi ca người phụ nữ có cả vẻ đẹp bên ngoài lẫn vẻ đẹp tâm hồn
Thụy Triều Tích nói: "Phu nhân quá khen."
Ngọc phu nhân nói: "Chắc hẳn cô nương có rất nhiều nghi vấn, chúng ta ăn trước rồi nói hay là nói rồi mới ăn nhỉ?"
Thụy Triều Tích nói: "Trước dùng điểm tâm sáng đi, tất cả mọi người cũng đói rồi."
Trên thực tế, nàng rất muốn lập tức biết nguyên nhân, thế nhưng là nhiều người như vậy đợi nàng ăn điểm tâm, có chút xấu hổ.