Đại Quận Chúa, Tiểu Quận Mã

Chương 62

Ngọc Như Nhan từ đầu đến cuối vẫn đứng sau lưng Ngọc Thanh Thu cách đó không xa, nàng đứng xuôi tay, trong ánh mắt có sự tôn kính cùng lo lắng.

Nàng là đệ tử cuối cùng của Ngọc Thanh Thu, không cha không mẹ, danh tự cũng là Ngọc Thanh Thu cho. Có thể nói, nàng trước mắt có hết thảy đều là Ngọc Thanh Thu cho. Võ công của nàng, địa vị của nàng, còn có Tần Dục. Nếu như không nhờ Ngọc Thanh Thu, nàng sẽ không nhận biết Tần Dục, càng sẽ không thích Tần Dục. Cho nên, nàng rất kính trọng vị sư phụ này của nàng.

Bây giờ Viên Thập Tam tìm đến, nàng rất lo lắng, chỉ vì Ngọc Thanh Thu vẫn luôn có nội thương, nội thương không được tốt, đây chính là nguyên nhân nàng một mực không ra khỏi Đằng Ngọc Các .

Ngọc Thanh Thu là người biết chuyện, nàng rõ ràng chính mình đã không còn là đối thủ của Viên Thập Tam, cho nên nàng lựa chọn đánh cược một lần.

"Ta nhớ được ngươi, ngươi đã từng cứu Hoắc Diễm." Ngọc Thanh Thu không muốn giảng chuyện đã qua, ngược lại nhìn xem Bạch Nhược Hiên, nói: "Nhan nhi nói ngươi muốn mượn Tỏa Hồn Kiếm, ta ban đầu vốn là không đáp ứng. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, ta đã nghĩ không ra biện pháp khác." Nói xong liền đứng dậy: "Đi theo ta."

‘Kiếm Trùng’, là nơi cất giữ trấn bảo kiếm.

Kiếm Trùng của Đằng Ngọc Các ở dưới đất, thông đạo thật dài, cuối cùng chính là một cái nhà đá.

Nhà đá không lớn, ở trong có một bệ hình tròn, phía trên bày biện năm thanh kiếm, hình dạng rất khác nhau.

Bạch Nhược Hiên nhìn một chút liền nhận ra Tỏa Hồn Kiếm. Vỏ kiếm có chút cổ xưa, trên chuôi kiếm có một viên hồng bảo thạch nho nhỏ. Nó ở giữa năm chuôi kiếm, lẳng lặng nằm đó.

Ngọc Thanh Thu tiến lên, cầm lấy Tỏa Hồn Kiếm, rút kiếm ra, mũi kiếm như băng, mười phần chói mắt, quả nhiên là một thanh kiếm tốt.

"Thanh kiếm này, là binh khí của tổ sư khai phái Ngọc Hòa của Đằng Ngọc Các, cũng là bảo vật trấn giữ của phái ta. Viên Thập Tam muốn lấy được nó là bởi vì học xong Vô Hạ Thần Công. Vô Hạ Thần Công chính là công phu tuyệt thế vô song của chúng ta, có trong tay thanh Tỏa Hồn Kiếm vang danh giang hồ mà tổ sư đã mang theo này thì trong võ lâm liền khó gặp được địch thủ."

Bạch Nhược Hiên tâm như gương sáng, nhưng vẫn là mở miệng hỏi: "Các chủ nguyện ý cho ta mượn kiếm, muốn ta làm những gì?"

Ngọc Thanh Thu nói: "Thay ta gϊếŧ chết Viên Thập Tam."

Bạch Nhược Hiên nói: "Một mình ta?!"

Ngọc Thanh Thu nói: "Ta sẽ để cho Nhan nhi giúp ngươi."

Bạch Nhược Hiên nói: "Ngươi vì sao không xuất thủ? Võ công của ngươi tuyệt đối không kém Viên Thập Tam."

Ngọc Thanh Thu không có trả lời ngay, qua thật lâu, nàng tra lại kiếm vào vỏ, đem một thanh kiếm khác cầm lên, cho Ngọc Như Nhan.

"Sư phụ, cái này. . ." Ngọc Như Nhan tiếp nhận kiếm, sắc mặt lại hơi trắng bệch.

Ngọc Thanh Thu nói: "Ngươi biết, vi sư sẽ không sống quá bốn mươi lăm tuổi, bây giờ tính ra, cũng không xa."

Ngọc Như Nhan thần sắc bi thiết, cắn môi không nói lời nào.

"Này, người lớn rồi, đừng mau nước mắt" Ngọc Thanh Thu vuốt ve đầu Ngọc Như Nhan, trong mắt có chút ít cảm xúc. Cho Ngọc Như Nhan chuôi kiếm này, là binh khí của nàng. Từ sau khi nội thương không thể trị khỏi, nàng liền không tiếp tục dùng qua, bây giờ cho đồ nhi, đó chính là không có ý dùng kiếm nữa.

Ngọc Như Nhan gật gật đầu, cắn răng nói: "Sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ gϊếŧ Viên Thập Tam, thay Đằng Ngọc Các thanh lý môn hộ."

Ngọc Thanh Thu nói: "Bằng sức một mình ngươi, vẫn không được."

Bạch Nhược Hiên không phải kẻ điếc, cũng không phải người ngu. Ngọc Thanh Thu nói nàng ấy sống không quá bốn mươi lăm tuổi, vậy khẳng định là có lời nào khó nói. Nếu là lời khó nói thì tự nhiên không hỏi lại tốt, ôm quyền nói: "Vãn bối nguyện trợ giúp Nhan cô nương một chút sức lực."

Ngọc Thanh Thu nói: "Đây vốn là ý của ta. Ta nguyện ý cho ngươi mượn Tỏa Hồn Kiếm, chính là muốn ngươi trợ giúp Nhan nhi thanh lý môn hộ. Ta biết ngươi lo lắng cho cô nương bị bắt đi, yên tâm đi, Viên Thập Tam chỉ là cái võ si, tâm địa cũng không xấu, sẽ không tổn thương nàng. Sau ba ngày ta đem truyền vị cho Nhan nhi, các ngươi võ công không bằng hắn, có thể lợi dụng chín tầng cơ quan mà thanh lý môn hộ."

Ngọc Như Nhan nói: "Sư phụ, Vô Hạ Thần Công có khắc tinh hay không?"

Ngọc Thanh Thu nói: "Vạn vật tương sinh tương khắc, tất nhiên là có, bất quá ta không biết. Kỳ thật, ta biết Viên Thập Tam cũng không có luyện thành công Vô Hạ Thần Công. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, ta bất đắc dĩ giao ra bí tịch Vô Hạ Thần Công nhưng cũng quyết định thật nhanh xé toang một trang cuối cùng. Về sau sư phụ ta nói cho ta, một trang cuối cùng mới là mấu chốt của Vô Hạ Thần Công. Trình tự mấu chốt nhất không học, hắn liền không có luyện thành. Nhan nhi, công phu của ngươi đã có bảy phần mười điêu luyện, có Bạch thiếu hiệp tương trợ, thêm chín tầng cơ quan, vi sư hi vọng ngươi có khả năng giúp đỡ vi sư hoàn thành tâm nguyện tổ sư, thanh lý môn hộ, gϊếŧ tên phản đồ Viên Thập Tam này."

Ban đêm là thời điểm hay tưởng niệm nhất, sẽ để cho người ta không thể ngủ, không thể vào mộng.

Bạch Nhược Hiên nằm ở trên giường, hai tay gối ở sau ót, con mắt dán thẳng vào nhìn xem chóp màn, nghĩ đến Thụy Triều Tích. Nàng nghĩ Thụy Triều Tích sợ tối như vậy, không có nàng bồi tiếp, khẳng định sẽ không quen. Nàng cũng tự trách, vì cái gì bất cẩn như vậy, để Viên Thập Tam có cơ hội lợi dụng được.

Qua thật lâu, nàng đổi tư thế nằm nghiêng, vị trí vốn thuộc về Thụy Triều Tích, bây giờ trống rỗng. Nàng lúc nào cũng ưa thích ôm Thụy Triều Tích chìm vào giấc ngủ, bây giờ thiếu người, nàng cảm thấy hết thảy tất cả đều không có gì hay.

Nàng nắm chặt nắm đấm, muốn thời gian qua mau mau, mau mau đến bảy ngày sau.

Bên trong miếu sơn thần cũ nát, nguồn sáng duy nhất chính là ngọn nến đốt được một nửa kia .

Thụy Triều Tích bất mãn nhìn xem Viên Thập Tam kỳ kỳ quái quái, rốt cục mở miệng hỏi: "Ngươi quái nhân này, vì sao muốn bắt ta đi?"

Viên Thập Tam tùy ý nằm trên một đống cỏ khô, khuỷu tay chống đỡ cái đầu, hai chân tréo nguẫy lắc lư liên tục, nghe vậy quay đầu nhìn Thụy Triều Tích, cười nói: "Ngươi nha đầu này nhí nha nhí nhảnh, rất hợp khẩu vị ta. Không bằng ngươi bái ta làm thầy, như thế nào?"

Thụy Triều Tích có chút muốn cười, nói: "Ta đã bái qua rất nhiều vi sư."

Viên Thập Tam nói: "Thì tính sao? Chỉ cần ngươi bái ta làm thầy, những sư phụ giáo huấn võ công cho ngươi trước kia đều không phát huy tác dụng."

Thụy Triều Tích lắc đầu nói: "Ta không bái!"

Viên Thập Tam xoay người ngồi dậy, ngồi xổm ở trước mặt Thụy Triều Tích, nâng bàn tay lên uy hϊếp nói: "Ngươi bái hay không bái?"

Thụy Triều Tích trợn mắt nói: "Không bái! Ngươi đánh ta đi, để ta mở mang tầm mắt xem tiền bối khi dễ tiểu bối như thế nào"

Viên Thập Tam ngẩn người, đột nhiên cười ha ha, sờ lấy râu ria rối bời nói: "Ta nói này tiểu oa nhi, ngươi càng là như thế kích ta, ta càng là không bị ngươi lừa."

Thụy Triều Tích nói: "Vậy ngươi đưa ta trở về!"

Viên Thập Tam nói: "Bảy ngày sau hãy nói!"

Thụy Triều Tích nói: "Ta lại không phải người Đằng Ngọc Các, ngươi bắt ta cũng vô dụng."

Viên Thập Tam nói: "Ta không tin ngươi. Những năm gần đây ta mặc dù không trên giang hồ đi lại, nhưng cũng biết Thanh Thu tung ra thủ đoạn nham hiểm, cái gì mà Đằng Ngọc Các không dễ ra vào, cái gì mỗi tháng một lần nghị sự hội nghị a. Cho nên, ta vẫn là biết nếu không phải người Đằng Ngọc Các thì không thể vào Đằng Ngọc Các."

Thụy Triều Tích thật sự là không biết nên giải thích thế nào. Nàng cắn môi, nửa ngày, hỏi: "Viên tiền bối, ngươi vì cái gì bắt ta đây?"

Viên Thập Tam vui vẻ nói: "Vấn đề này ngươi đã hỏi hai lần, thực đáng ghét! Được rồi, nói cho ngươi cũng không sao. Ân, ta nhìn ngươi cơ linh, còn khen ta võ công tốt, không phải thế ta mới không bắt ngươi đấy. Ha ha ha, Viên Thập Tam ta không sợ trời không sợ đất, tuyệt đối sẽ không làm chuyện đi uy hϊếp người khác. Bắt đi ngươi bởi vì ta ở một mình rất chán"

Thụy Triều Tích trong lòng vui mừng, cười nói: "Viên tiền bối quả nhiên là chính nhân quân tử, bội phục bội phục!"

Viên Thập Tam khinh thường nói: "Ngươi nói ta là chính nhân quân tử, vậy liền sai. Hai mươi năm trước, ta học trộm võ công bất truyền bị trục xuất sư môn. Mười lăm năm trước, ta liền bởi vì một bản bí tịch võ công mà hại chết sư phụ ta. Bây giờ vì Tỏa Hồn Kiếm, ta có thể sẽ gϊếŧ rất nhiều người."

Thụy Triều Tích ra vẻ kinh ngạc nói: "Tỏa Hồn Kiếm?"

Viên Thập Tam cười nói: "Không biết a? Hắc hắc, Tỏa Hồn Kiếm là danh kiếm rất nổi danh, chính là binh khí của tổ sư khai phái Đằng Ngọc Các, có nó, lại phối hợp Vô Hạ Thần Công, ta liền có thể hoành hành giang hồ, ngươi nói xem có lợi hại hay không?"

Thụy Triều Tích nói: "Tiền bối đã rất lợi hại, vì sao còn muốn Tỏa Hồn Kiếm?"

Viên Thập Tam nói: "Cái gọi là sơn ngoại hữu sơn*, chỉ có không ngừng tăng võ công của bản thân, mới có thể giữ cho địa vị không bị bại. Huống chi, ta khổ luyện Vô Hạ Thần Công mười mấy năm, là muốn đi gϊếŧ một người. Có Tỏa Hồn Kiếm, ta có chín mươi phần trăm chắc chắn có thể gϊếŧ nàng."

*Sơn ngoại hữu sơn: Giá trị của sinh mệnh là nó phải luôn tiến hóa để thoát khỏi chính nó.

Thụy Triều Tích hỏi: "Tiền bối muốn đi gϊếŧ ai?"

Viên Thập Tam cũng không có che giấu ý tứ, đáp: "Người này tên tuổi rất vang, ngươi hẳn là nghe nói qua, Hoắc Diễm."

"Hoắc Diễm? Nam Hỏa Môn Hoắc Diễm?" Thụy Triều Tích có chút giật mình, nghĩ mãi mà không rõ Viên Thập Tam tại sao phải đi gϊếŧ Hoắc Diễm.

Viên Thập Tam mỉm cười, nói: "Nếu như không phải Hoắc Diễm, sư muội nhất định sẽ thích ta, ta cũng sẽ không bị trục xuất sư môn. Hừ, nàng hủy cuộc đời của ta, ta liền muốn lấy tính mạng của nàng."

Dưới ánh đèn lờ mờ, Viên Thập Tam bị lông tóc cản trở mặt có mấy phần quỷ dị, trong đôi mắt mang theo lửa giận, cười nói làm người cảm thấy có chút sợ hãi.

Thụy Triều Tích không biết nên nói cái gì, lựa chọn ngậm miệng không nói. Ân oán tình cừu, quả nhiên phép tắc giang hồ trước nay không đổi. Một người có thể đem cừu hận chôn dưới đáy lòng mười mấy năm, quả nhiên cũng là không đơn giản. Viên Thập Tam này, chỉ sợ không dễ dàng đối phó.