Đại Quận Chúa, Tiểu Quận Mã

Chương 9: Ngắm trăng

Buổi tối, Bạch Nhược Hiên nói với cha mẹ muốn dẫn Thụy Triều Tích ra ngoài, đưa đến ánh nhìn chằm chằm của Thụy Triều Tích. Nàng muốn hỏi tại sao bị thua còn có thể ra ngoài ngắm trăng, nhưng ngại vì có mặt cha mẹ chồng nên mới không mở miệng.

Gia giáo của Bạch phủ rất nghiêm, nhất là đối với con trai độc nhất Bạch Nhược Hiên, điều này được thể hiện rõ khi Bạch Nhược Hiên thường xuyên bị trừng phạt bằng gia pháp. Bạch Trọng có quy định gác cổng, nếu Bạch Nhược Hiên nói trước, buổi tối sẽ có người để cửa cho nàng, còn nếu như không nói, không vào nhà được, ngày mai sẽ có gia pháp chờ nghiêm trị. Kết quả là, Bạch Nhược Hiên rất sáng suốt khai báo trước.

"Không phải nói thắng mới có thể ngắm trăng sao, tại sao thua cũng có thưởng vậy?" Thụy Triều Tích hỏi Bạch Nhược Hiện đang đi phía trước.

Bạch Nhược Hiên cười cười, nói: "Để khuyến khích ngươi."

"Vì sao?"

"Đều nói Danh sư xuất cao đồ, màn lắc lư của Quận chúa lúc điều khiển Không Trúc vừa rồi nhìn không tệ."

Thụy Triều Tích trợn mắt, bất mãn nói: "Muốn đi thì tự ngươi đi, ta không đi." Nói xong, không đợi Bạch Nhược Hiên kịp phản ứng đã mang theo Hồng Chúc và Hồng Ngọc đi về hướng đình viện.

Bạch Nhược Hiên sững sờ tại chỗ trong chốc lát, sau đó vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa nói: "Đã vào phủ hơn nửa tháng, ngoại trừ Lễ lại mặt, Quận chúa chưa từng ra ngoài, tiếp tục như vậy sẽ mốc meo mất"

Quả thực, kể từ sau khi bị thương, Thụy Triều Tích trở nên trầm lặng hơn rất nhiều, trước đây nàng rất thích hành hiệp trượng nghĩa, nhưng bây giờ, dù có làm gì cũng không cảm thấy hào hứng. Nàng nhìn Bạch Nhược Hiên, nghiêm túc nói: "Mốc meo thì mốc meo, có liên quan gì tới ngươi?"

Thật sự trở mặt rồi, Bạch Nhược Hiên nghĩ. Nhưng nàng vẫn phải tranh thủ cơ hội đưa Thụy Triều Tích ra ngoài chơi giải sầu. Nàng nhìn thẳng vào mắt Thụy Triều Tích, nghiêm mặt nói: "Quận chúa, ta là Quận mã, ngươi nói chuyện của ngươi không liên quan đến ta sao?" Đúng, nàng không sợ Thuy Triều Tích không thoả hiệp, vì Hồng Chúc vẫn đang đứng đó.

Quả nhiên, vướng lời ước định phải thể hiện tình cảm trước mặt người khác, Thụy Triều Tích dằn xuống cơn giận, nàng cắn răng nói: "Nếu Quận mã đã có hứng thú như vậy, chúng ta nên chuẩn bị thôi."

"Tuân lệnh!" Được như ý, Bạch Nhược Hiên cười đến hết sức thiện lương, chọc cho hai tiểu nha đầu đứng sau Thụy Triều Tích bật cười khe khẽ. Hồng Chúc, Hồng Ngọc hiểu rất rõ tính tình Thụy Triều Tích, nàng không chịu thua, lại thích phân cao thấp. Hôm nay xem ra, Quận chúa là muốn tranh hơn thua với Quận mã.

Nửa canh giờ sau, trước mặt Bạch Nhược Hiên xuất hiện một công tử vô cùng phong độ. Lúc này, vị công tử đang nhàn nhã ngồi ở ghế trên, chậm rãi uống trà.

"Xin hỏi công tử nhà ai lại đêm hôm đến viếng thăm tệ xá?" Cũng không phải lần đầu Bạch Nhược Hiên nhìn thấy Thụy Triều Tích cải nam trang, lúc này chẳng những không ngạc nhiên còn mở miệng trêu chọc. Nàng đưa tay sờ cằm, ừm, thoạt nhìn có vẻ anh tuấn, nhưng làn da lại quá trắng, có chút yếu ớt.

"Nhàm chán, còn không mau đi?" Thụy Triều Tích đặt chén trà xuống, dứt khoát đứng lên, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại. Dáng điệu kia, đích xác là dáng điệu của công chúa.

Bạch Nhược Hiên ngượng ngùng cười một tiếng, sờ lên mũi mình, sau đó vội về phòng lấy chiếc mặt nạ thường dùng để doạ người, sau đó mới ra cửa tụ họp cùng Thụy Triều Tích.

"Tới đây, đeo cái này lên đi." Đưa mặt nạ quỷ cho Thụy Triều Tích, Bạch Nhược Hiên dùng ánh mắt vô tội nhìn chằm chằm vào nàng, tựa như đang khẩn cầu. Ý tứ chính là, cầu xin ngươi đeo mặt nạ lên đi, Quận chúa.

Thụy Triều Tích không nhận lấy, cũng nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hiên, thần sắc có chút ngạo mạn, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Dường như ẩn ý là, không đeo, người làm gì được ta.

"Quận chúa, à, là thế này, ngươi là Quận chúa, nhất định không thể để cho những kẻ phàm phu tục tử nhìn thấy dung mạo của mình." Bạch Nhược Hiên ấp úng, cuối cùng đưa ra một lời giải thích vô vị như vậy. Trên thực tế, việc nàng cưới Thụy Triều Tích đã trở thành cái đinh trong mắt rất nhiều vương tôn công tử. Nếu công khai cùng Quận chúa xuất hiện trên đường cái, để những kẻ đó nhìn thấy, chắc chắn sẽ khơi dậy sự phẫn nộ trong dân chúng. Mặc dù Thụy Triều Tích đã đổi lại nam trang, nhưng nàng vẫn cảm thấy sẽ có người nhận ra, bởi vì đêm lựa chọn Quận mã kia, có rất nhiều người đã nhìn thấy dung nhan thật sự của Tích Nguyệt Quận chúa.

Thụy Triều Tích nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó duỗi tay cầm lấy mặt nạ quỷ, cau mày nói: "Đeo mặt nạ không chừng còn khiến người chú ý thêm."

"Cũng đúng." Bạch Nhược Hiên có chút đồng tình, vuốt cằm suy nghĩ một lát đã có cách. Nàng kéo Thụy Triều Tích về phòng, lấy ra công cụ làm giả vết thương cho Bạch Nhược Vũ lần trước, sau đó nhìn Thụy Triều Tích, cười nói: "Quận chúa, để tránh những phiền toái không cần thiết, e rằng phải uỷ khuất ngươi làm xấu một lần."

Ung Đô phồn hoa, đêm đến độ còn sáng hơn cả ban ngày.

Lúc này, Bạch Nhược Hiên đang bị một người cản lại trước cửa thanh lâu nổi danh nhất Ung Đô. Người này không phải ai khác, chính là biểu ca của nàng, Hạ Thế Thư.

Hạ Thế Thư là yêu tôn của Thừa tướng, cũng thuộc dòng dõi vương tôn quý tộc, những kẻ hắn kết giao đều là vương tôn công tử. Hắn không có ý kiến gì đối với việc biểu đệ cưới Quận chúa, nhưng huynh đệ bên cạnh hắn lại có rất nhiều người không phục, nói Bạch Nhược Hiên chỉ là một thư sinh yếu nhược, không xứng với Tích Nguyệt Quận chúa.

Để tránh cho mâu thuẫn tăng cao, Hạ Thế Thư thân làm biểu ca liền phát lòng từ bi, giúp Bạch Nhược Hiên cải thiện quan hệ nhân tế. Nhưng dường như Bạch Nhược Hiên không cảm kích chút nào.

"Biểu đệ, các vị thế huynh đang ở trên lầu, ngươi cũng đi lên uống chén rượu nhạt, để tránh bị lời ra tiếng vào." Hạ Thế Thư kéo Bạch Nhược Hiên đến một con hẻm nhỏ phía sau Tuý Hồng Lâu, nói: "Vất vả lắm ta mới mời được bọn họ đến đây, ngươi cho ta một chút mặt mũi được không?"

Bạch Nhược Hiên khẽ cau mày, liếc mắt nhìn Thụy Triều Tích đang đứng xem kịch vui phía sau, trong lòng rất bất đắc dĩ. Nàng không quan tâm đến đám vương tôn công tử kia, biết bọn họ ngoại trừ ăn uống chơi đùa ra thì chỉ biết ỷ vào cơ nghiệp của gia tộc mà làm xằng làm bậy. Lần này hội tụ ở Tuý Hồng Lâu, tất nhiên sẽ nhấc lên một cuộc phong ba. Nếu chuyện ở đây truyền ra ngoài, đến tai Bạch Trọng hay là Thụy Vương phủ, nàng không tránh khỏi việc bị gia pháp trừng trị.

"Biểu ca, ta biết ngươi là vì tốt cho ta, nhưng ta không thể đi được. Ý tốt của ngươi ta nhận, chỉ là, ta không muốn vì những kẻ không liên quan kia mà làm ô danh Quận chúa, ta đây xin cáo từ." Vừa nói xong liền ôm quyền, xoay người rời đi.

Thụy Triều Tích thấy nàng đi, vội vàng đuổi theo, sau khi xác định Hạ Thế Thư không đi theo mới tựa tiếu phi tiếu, nói: "Từ xưa đến nay, nam tử luôn thích mò đến thanh lâu, sao ngươi có cơ hội lại không muốn đi?" Tất nhiên là nàng biết nguyên nhân, chẳng qua Bạch Nhược Hiên vẽ mặt nàng thành xấu xí như vậy nên trong lòng rất không thoải mái, muốn kiếm chuyện để trút giận.

Bạch Nhược Hiên ngẩng đầu, cũng cười như không cười nhìn Thụy Triều Tích, nói: "Thật ra ta rất muốn đi, nhưng lại sợ bị nhạc phụ đại nhân đánh chết."

"Hừ, vậy cũng đáng đời ngươi." Thụy Triều Tích buồn cười, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha.

"Vương huynh, sao lòng dạ của ngươi có thể độc ác như vậy." Danh xưng Vương huynh này chính là dòng họ của Thụy Triều Tích, Bạch Nhược Hiên gọi như vậy để tiện nói chuyện, Thụy Triều Tích cũng im lặng ngầm tỏ ý cho phép.

"Thế nào, độc ác ra sao?"

"Gì chứ, thế này còn chưa tính là độc ác?"

"Dĩ nhiên không tính." Thụy Triều Tích đẩy Bạch Nhược Hiền ra, nói: "Không nói chuyện này nữa. Không phải ngươi nói đưa ta ra ngoài ngắm trăng sao, còn không mau đi?"

Bạch Nhược Hiên khẽ nhướng mày, mỉm cười, lập tức đưa Thụy Triều Tích đi thẳng đến con hẻm phía tây. Sau khi rẽ vài lần, đi qua mấy con hẻm tối, các nàng đi đến một toà nhà.

Thụy Triều Tích đứng trước cửa, ngước mắt nhìn lên tấm biển, im lặng suốt một lúc lâu. Nàng đã từng đến nơi này, chính là thời điểm nàng bị thương mấy tháng trước, cũng là nơi nàng quen biết Bạch Nhược Hiên.

"Đi thôi, đây là nơi ngắm trăng tốt nhất của ta." Bạch Nhược Hiên lấy chìa khóa ra mở cửa, đứng bên trong thúc giục Quận chúa đang ngẩn người.

Thụy Triều Tích thu lại tâm tình, bước vào nhà.

Trạch viện này là nơi Bạch Nhược Hiên thường lui tới khi tâm tình không tốt, địa thế được chọn lựa khá tốt, phía trước còn có một hồ nước.

Trên nóc nhà là một mái đình lục giác, tấm rèm lay động theo gió, có vài phần nhã trí. Ngôi đình lục giác này khác với những ngôi đình khác, một mặt của nó hướng về mặt hồ trải rộng, bề ngang bốn thước, bề dài mười thước, có một hàng lan can dài để tựa vào, cúi đầu sẽ nhìn được ánh đèn lập loè nơi đáy nước, ngẩng đầu lại có thể thấy trăng sáng cong cong.

"Thì ra ngươi có tâm như vậy." Thụy Triều Tích rất thích nơi này, sau khi đánh giá một vòng xung quanh, nàng nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Hiên, nói: "Nơi đây đúng là một chỗ rất tốt để ngắm trăng. Sau này, ta sẽ thường xuyên đến."

"Được, ngày mười lăm, mười sáu mỗi tháng, chúng ta đều có thể tới. Phần thưởng hôm nay là trăng khuyết, phần thưởng lần sau chính là trăng tròn." Nhìn thấy nụ cười của Thụy Triều Tích, Bạch Nhược Hiên chợt ngẩn ngơ. Dưới ánh trăng sáng rỡ, khuôn mặt đã qua chỉnh sửa của Thụy Triều Tích xấu xí không chịu nổi, nhưng Bạch Nhược Hiên càng nhìn lại càng thấy đẹp mắt. Nàng biết, đằng sau vẻ xấu xí này là dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.

"Trí nhớ của ta rất tốt, ngươi đã nói thì nhất định phải giữ lời, nếu không, ta sẽ không tin tưởng ngươi nữa." Vẻ mặt Thụy Triều Tích vô cùng nghiêm túc, giọng nói cũng vậy. Đúng, nàng thật sự nghiêm túc. Bởi vì nàng sợ, nàng không dám dễ dàng đặt niềm tin vào người khác, đặc biệt là nam nhân. Có vết xe đổ của Lục Bạch trước kia, lòng nàng vẫn còn sợ hãi. Những lời tình thoại êm tai ngày xưa, quay đầu chỉ còn hư vô trống rỗng. Nhưng nàng lại nguyện ý tin tưởng Bạch Nhược Hiên, vị Quận mã trên danh nghĩa này. Ngẫm lại, nàng cho rằng đó là vì Bạch Nhược Hiên nghe lời, biết quan tâm, chịu phối hợp, lại còn thường xuyên nhẫn nại chọc cho nàng vui vẻ.

"Yên tâm đi, ta đã nói tất nhiên sẽ giữ lời." Bạch Nhược Hiên tựa lưng vào lan can, trong tay không biết từ lúc nào đã có một chiếc ngọc tiêu. Nàng vuốt ve bạch ngọc tiêu, nói: "Nghe nói Quận chúa tinh thông âm luật, chẳng hay có thể cùng hợp tấu một khúc không?"

Thụy Triều Tích liếc mắt nhìn chiếc cổ cầm đang đặt một bên, suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.

Đều nói người hiểu âm luật có thể từ trong âm luật mà biết được tâm tính của đối phương, điều này cũng không sai.

Tiếng tiêu ngân dài, tiếng đàn du dương. Đây là cổ khúc kinh điển "Mai hoa tam lộng". Ban đầu, Thụy Triều Tích giữ thái độ chiếu lệ, sau khi tiếng tiêu của Bạch Nhược Hiên cất lên mới bắt đầu trở nên nghiêm túc, tâm cũng dần trầm tĩnh lại, đến cuối cùng, lại sinh ra cảm giác luyến tiếc.

Còn Bạch Nhược Hiên vừa bắt đầu đã rất nghiêm túc, từ đầu đến cuối, tiếng tiêu luôn phối hợp vừa vặn với tiếng đàn của Thụy Triều Tích, cao độ cũng trùng khớp. Thụy Triều Tích rất nổi danh ở Ung Đô, thứ nhất là vì nàng tinh thông âm luật, và cổ cầm chính là món nàng thành thạo nhất. Hoàng đế sau khi nghe xong liền hết lời khen ngợi, ban tặng cho nàng tuyệt thế cổ cầm mà tiên hoàng thu thập được. Hôm nay có may mắn hợp tấu, Bạch Nhược Hiên rất vui vẻ. Hơn nữa, trước đó nàng còn cho rằng lời đồn kia có chút phóng đại, hôm nay tự mình thể nghiệm, mới biết vàng thật không sợ lửa.

Một vầng trăng khuyết nằm vắt ngang bầu trời, gió nhẹ lướt qua, thổi bay vạt áo Bạch Nhược Hiên, cũng thổi tung mái tóc đen nhánh của Thụy Triều Tích. Trong đêm bình thường này, lại có tiếng cầm tiêu hợp tấu lạ thường.

"Kỹ năng đánh đàn của Quận chúa thật cao thâm, tại hạ theo không kịp." Sau khi khúc nhạc kết thúc, Bạch Nhược Hiên cất ngọc tiêu, rất cung kính ôm quyền, chân thành khen ngợi.

Thụy Triều Tích hờ hững, nàng tuỳ ý lướt qua những phím đàn, nghiêng đầu nói: "Ngươi bội phục ta? Ta thật sự không thấy được. Nghe nói ngươi cũng rất am hiểu cổ cầm, sao không độc tấu một khúc?"

"Không dám, tại hạ tương đối am hiểu ngọc tiêu hơn, còn cổ cầm thì cũng bình thường, Quận chúa đừng nên tin những lời đồn vô vị kia."

"Hừ, không tấu thì không tấu, ai thèm chứ?" Thụy Triều Tích đứng dậy đi tới lan can, ngẩn ngơ nhìn về phương xa, hồi lâu sau mới nói: "Vừa rồi trong tiếng tiêu của ngươi có vài tia cô đơn, ngươi có tâm sự sao?"

Bạch Nhược Hiên sửng sốt, ngay sau đó thoải mái cười một tiếng, nói: "Cũng có, chẳng qua không quan trọng lắm." Khi tấu khúc vừa rồi, quả thật nàng đã nghĩ đến thân phận giả của mình, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời, không ngờ Thụy Triều Tích lại có thể hiểu được, như thế đã đủ chứng minh cầm kỹ tuyệt vời. Nàng nghiêng đầu nhìn sườn mặt Thụy Triều Tích, hỏi: "Trong mơ, Quận chúa thường xuyên gọi tên Lục Bạch, có lẽ những khi thất thần cũng là vì nghĩ đến hắn phải không?" Vấn đề này đã quấy nhiễu nàng rất lâu, rốt cuộc hôm nay đã tìm được cơ hội, nàng liền hỏi ra không chút do dự.

Quả nhiên, Thụy Triều Tích đột ngột quay đầu lại, vẻ mặt khó tin, có nghi ngờ, có ảo não, nàng cau mày nhìn Bạch Nhược Hiên, nói: "Trong mơ ta gọi tên hắn?"

Bạch Nhược Hiên gật đầu một cái.

"Thật sao?"

Bạch Nhược Hiên lại gật đầu một lần nữa.

Nhận được câu trả lời khẳng định, không ngờ Thụy Triều Tích lại sinh ra một tia tức giận. Tất nhiên, không phải nàng tức giận Bạch Nhược Hiên, mà là giận chính mình. Đã mấy tháng trôi qua, thế mà nàng vẫn gọi tên Lục Bạch, điều này khiến nàng có chút phiền muộn. Nàng khẽ cắn răng, hỏi: "Loại thuốc xoá sẹo lần trước người đưa cho ta có thật sự hiệu quả không?"

Không trả lời câu hỏi, ngược lại còn đặt một câu hỏi khác, Bạch Nhược Hiên chỉ đành buông bỏ. Nàng không hiểu tại sao Thụy Triều Tích lại hỏi câu này, hỏi lại: "Công chúa nghĩ thế nào?"

"Ngươi trả lời ta."

Bạch Nhược Hiên kêu lên một tiếng, nói: "Thuốc là ta tự tay bào chế, quả thật có thể xoá được hầu hết mọi vết sẹo."