Đại Quận Chúa, Tiểu Quận Mã

Chương 8: Hữu danh vô thực

Thụy Triều Tích còn đang thẹn thùng, chợt thấy Bạch Nhược Hiên dùng đao cắt ra một vết thương trên cánh tay, đang còn kinh hãi, lại nghe nàng ấy bảo lấy khăn thấm máu, lúc này mới hiểu rõ dụng ý. Sau khi giải quyết xong chuyện Lạc hồng, nàng giúp Bạch Nhược Hiên băng bó vết thương, khó hiểu hỏi: "Sao lại cắt lên cánh tay?" Nàng nghĩ, chỉ cần dùng đao cắt lên đầu ngón tay là được, không đáng phải động đao lên cả cánh tay.

Bạch Nhược Hiên không hề quan tâm đến vết thương trên tay, nâng ống tay áo lên để Quận chúa dễ băng bó, cười nói: "Cha ta rất tinh tường, cắt lên cánh tay thì có thể dùng ống tay áo để che lại, ông ấy cũng sẽ không hiểu lầm."

Thụy Triều Tích gật đầu, suy nghĩ một chút cảm thấy lời này có lý. Nếu vết thương nằm ở nơi dễ thấy, e là mẫu thân nàng cũng sẽ suy nghĩ lung tung. Ngẩng đầu, liền nhìn thấy cánh tay Bạch Nhược Hiên lộ ra ngoài, làn da trắng nõn mềm mại, ngón tay nhỏ dài. Nàng hơi nghiêng đầu, âm thầm suy nghĩ, một nam tử lại có da dẻ trắng trẻo mịn màng như thế thật không có tiền đồ, không nhịn được hỏi: "Tại sao tay ngươi lại trắng thế kia?"

Bạch Nhược Hiên hoảng hốt, nhanh chóng thu tay lại, hạ ống tay áo xuống, vuốt mũi cười nói: "Từ nhỏ ta đã thích ở trong nhà, có lẽ là vì ít ra nắng." Sợ Thụy Triều Tích lại hỏi thêm, vội vàng gọi người ngoài cửa đi vào, thầm nghĩ: Nguy hiểm quá, nếu để nàng phát hiện ta là nữ tử thì đại sự hỏng bét. Để giữ an toàn, ngày sau tốt nhất là tránh cùng nàng tiếp xúc.

Bọn nha hoàn bưng vật dụng rửa mặt cùng y phục tiến vào phòng, dẫn đầu là thϊếp thân nha hoàn Hồng Chúc của Thụy Triều Tích. Nàng nhìn thấy y phục rơi vãi trên đất, lại thấy Quận chúa núp trong chăn gương mặt phiếm hồng, hiểu ngầm cười một tiếng, mở miệng nói: "Nô tỳ tới hầu hạ Quận chúa rửa mặt thay y phục."

Mắt thấy bọn hạ nhân mím miệng nén cười, đương nhiên Bạch Nhược Hiên hiểu rõ nguyên nhân, chỉ đành hết sức phối hợp cười theo. Sau khi rửa mặt là đến thay y phục, nàng và Thuý Trúc liếc mắt nhìn nhau, nói: "Tất cả lui xuống hết đi, để Thuý Trúc ở lại hầu hạ ta là được."

Thụy vương lo lắng nữ nhi tới Bạch phủ sẽ bị ủy khuất nên đưa theo rất đông gia nô, những gia nô này tất nhiên cũng sẽ hầu hạ Bạch Nhược Hiên. Nhưng Bạch Nhược Hiên không thể để người ngoài đến hầu hạ nàng, Thuý Trúc biết rõ nguyên nhân, chủ động tiến lên giúp nàng thay y phục.

Không cần, Thụy Triều Tích nói: "Các ngươi cũng lui xuống đi, bản Quận chúa sẽ hầu hạ Quận mã thay y phục."

Kì thực, Thụy Triều Tích nói như vậy cũng không có ý tứ gì khác. Nàng biết phải diễn tốt cảnh phu thê ân ái với Bạch Nhược Hiên trước mặt người khác, mà muốn được như thế, phải làm công việc hiền thê cần làm, có như vậy mới không khiến mẫu thân nàng sinh nghi. Huống chi, Vương phi lại là một người rất truyền thống, trong suy nghĩ của bà, lấy chồng là phải theo chồng, phải biết tam tòng tứ đức.

Thụy Triều Tích rất không đồng tình với quan điểm này, nhưng để làm mẫu thân vui lòng, nàng vẫn nguyện ý thể hiện một chút. Nàng cảm thấy nam tử có thể tam thê tứ thϊếp, nữ tử thì phải tam tòng tứ đức, tam trinh cửu liệt* thật sự là quá không công bằng. Đều là người sống trên đời, chẳng qua chỉ khác biệt giới tính, tại sao địa vị lại có sự khác biệt lớn thế này? Nàng thật không thích như vậy.

(*Thành ngữ dùng để ca ngợi sự trung trinh của người phụ nữ xưa, chồng chết cũng không tái giá, không để thất thân.)

Đám người nhìn thấy đôi tân lang tân nương ân ái như vậy, trong lòng vô cùng hâm mộ. Phu thê mới thành thân cần có không gian riêng, các nàng cũng thức thời không tiếp tục quấy rầy, rối rít lui ra ngoài.

Lúc này, trong phòng chỉ còn dư lại mỗi Thuý Trúc tiến thoái lưỡng nan, nàng không biết nên nghe công tử nhà nàng hay là Quận chúa.

Bạch Nhược Hiên thấy nàng như thế, khoát tay nói: "Ngươi cũng ra ngoài đi." Thông minh như nàng, tất nhiên hiểu Quận chúa làm vậy là cho người khác xem, nàng chỉ có thể phối hợp thật tốt.

Sau khi Thuý Trúc rời đi, Bạch Nhược Hiên thức thời tự mình mặc y phục. Nàng sẽ không ngu ngốc đến mức chờ Quận chúa đến mặc y phục giúp mình. Nhưng việc tiếp theo lại có chút làm khó nàng, nàng không biết buộc tóc.

Thụy Triều Tích thấy Bạch Nhược Hiên cầm lược nhíu mày cũng đoán được bảy, tám phần. Nàng rất hài lòng với sự phối hợp nhiệt tình của Quận mã trên danh nghĩa này, cảm thấy cũng nên khen thưởng một chút, vì vậy đi đến cầm lấy lược trong tay nàng ấy, nói: "Ta giúp ngươi."

Bạch Nhược Hiên vui vẻ đồng ý, chẳng qua, nàng cảm thấy hơi khó hiểu trước thủ pháp buộc tóc thuần thục của Thụy Triều Tích, hồi lâu sau mới hỏi: "Sao Quận chúa lại biết cách chải búi tóc cho nam tử vậy?"

Đôi tay Thụy Triều Tích chợt khựng lại, im lặng không đáp. Câu hỏi này của Bạch Nhược Hiên khiến nàng nhớ đến Lục Bạch. Vì muốn giúp Lục Bạch buộc tóc, nàng mới cố ý học Hồng Ngọc, rồi lại nhớ đến hình ảnh Lục Bạch vung đao muốn gϊếŧ nàng, trong lòng không nhịn được xót xa.

"Thể nào? Có phải ta nói sai gì không?" Thấy thần sắc đau buồn của nàng, không biết tại sao trong lòng Bạch Nhược Hiên cũng có chút buồn bực.

"Không có gì, nên đi thỉnh an" Thụy Triều Tích nhanh chóng thu hồi tinh thần, nói.

Thành thân hơn nửa tháng, cùng nhau chung sống hoà thuận, vui vẻ. Giống như lời Thụy Triều Tích đã nói, trước mặt người khác, hai người là một đôi vợ chồng mới thành thân ân ân ái ái, sau lưng chính là quan hệ hợp tác.

Sau nửa tháng, Bạch Nhược Hiên dần thích ứng với danh nghĩa phu thê này, sau khi hình thành thói quen lại có cảm giác thích thú khó tả. Nàng nghĩ thầm trong lòng, chỉ cần không bị lộ thân phận thì đã là vạn hạnh trong bất hạnh.

Trong nửa tháng chung sống này, Bạch Nhược Hiên phát hiện Thụy Triều Tích có chút bất thường. Quận chúa sẽ thường xuyên thất thần, thỉnh thoảng sẽ thở dài, khi thở dài, nơi mi tâm luôn phảng phất nét ưu thương nhàn nhạt. Những điều này khiến nàng cảm thấy rất khó hiểu, một Quận chúa luôn sống an nhàn sung sướиɠ lại có thể phiền lòng vì chuyện gì đây? Mỗi lần nhìn thấy Thụy Triều Tích thở dài, nàng cũng có chút không đành lòng, nàng không biết nguyên nhân, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được đáp án nên đành từ bỏ.

Dù sao, nàng cảm thấy Quận chúa vẫn nên sống thật vui vẻ, vì vậy, nàng quyết định sẽ tạo niềm vui cho Quận chúa. Kết quả là, khi Thụy Triều Tích không vui, nàng sẽ tìm cách chọc cho Quận chúa vui vẻ, khi Quận chúa không muốn nói chuyện, nàng cũng sẽ yên lặng ngồi bên bầu bạn.

Ở Bạch phủ, cuộc sống của Thụy Triều Tích trôi qua rất yên bình, nhưng đôi khi nhớ đến Lục Bạch, lại sẽ ảm đạm đau thương một hồi. Bạch Nhược Hiên đối xử với nàng đúng như nàng yêu cầu, sẽ không vượt qua lễ nghĩa, cũng không chạm đến nàng.

Trong lúc nhàn hạ, nàng bắt đầu lưu ý đến nhất cử nhất động của vị phu quân trên danh nghĩa. Biết ban ngày Bạch Nhược Hiên sẽ không ở nhà, dù có về nhà thì sau khi dùng cơm xong cũng vùi đầu trong thư phòng, đến tối cũng rất tự giác ngủ trên trường kỷ. Những điều này đều như nàng mong muốn. Nhưng tại sao nàng vẫn thấy lòng mình chán chường, trống rỗng đến vậy?

Lần đầu gặp gỡ Bạch Nhược Hiên là vào mùa đông năm trước, đến nay cũng đã gần nửa năm. Khi ấy, Bạch Nhược Hiên là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng lại vì tâm tình không tốt mà tuyên bố muốn gϊếŧ nàng ấy. Trong những ngày dưỡng thương ở Vương phủ, nàng cũng sẽ nhớ đến Bạch Nhược Hiên, nhất là mỗi khi nhìn thấy lọ thuốc bôi không lưu sẹo. Hiện tại, nàng là thê tử được Bạch Nhược Hiên cưới hỏi đàng hoàng, nhưng cũng không phải.

"Quận chúa, mau tới đây, cho ngươi xem một thứ."

Khi suy nghĩ đang thay nhau nổi lên thì giọng nói của Bạch Nhược Hiên lại đột ngột phát ra, khiến Thuỵ Triều Tích giật nảy mình.

"Gì vậy?" Nhìn cái đầu đang thò vào cửa sổ, Thụy Triều Tích thật muốn tìm một viên đá gõ lên đó để trút giận. Tâm trạng nàng không tốt, không muốn động thân.

"Ngươi ra ngoài sẽ biết." Bạch Nhược Hiên tươi cười xán lạn, hàm răng trắng bóng, độ cong khoé môi vừa vặn. Nàng phát hiện Thụy Triều Tích lại đang ngồi đó thất thần nên mới kiếm chuyện giúp nàng ấy vui vẻ.

Thụy Triều Tích khẽ cau mày, muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trong trẻo của Bạch Nhược Hiên, không thể sắt đá được nữa. Do dự một chút, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, đứng dậy đi ra khỏi cửa.

Hôm nay nắng thật đẹp, khí trời tháng ba không nóng không lạnh, rất ôn hoà.

Bạch Nhược Hiên mặc áo bào màu xanh nhạt, đứng dưới mái hiên, nhìn Thụy Triều Tích đang chậm rãi bước tới.

Trùng hợp hôm nay Thuy Triều Tích cũng mặc y phục màu xanh, hoa văn tao nhã, có chút mộc mạc. Nàng đến gần, nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hiên, cau mày nói: "Đồ vật đâu?"

"Ngươi đoán đi." Bạch Nhược Hiên chắp hai tay sau lưng, cười nói: "Ngươi đoán xem là tay nào, nếu đoán đúng, tối nay ta sẽ đưa ngươi ra ngoài ngắm trăng"

"Nhàm chán." Thụy Triều Tích trưng ra vẻ mặt chán ghét, nhưng giây tiếp theo lại nhìn phía sau lưng Bạch Nhược Hiên, "Thứ gì vậy, lại còn giấu giấu giếm giếm."

Bạch Nhược Hiên thân thủ nhanh nhẹn, vội vàng né tránh, hai tay vẫn giấu sau lưng, lắc đầu nói: "Không cho gian lận, đoán đúng mới có thể đi ngắm trăng."

Thụy Triều Tích từ bỏ chiến lược nhìn trộm, mím môi, hồi lâu sau chỉ vào tay phải của Bạch Nhược Hiên, ý tứ không thể rõ ràng hơn.

"Ngươi chắc chưa?" Bạch Nhược Hiên nhướng mày, trong mắt tràn đầy ý cười, thoạt nhìn rất xấu xa.

"Chắc. Mau buông tay ra, bớt dông dài."

"Này, trống không." Bạch Nhược Hiên đưa tay phải ra, quả nhiên không có gì. Thấy Thụy Triều Tích sắp nổi giận, vội vàng mở tay trái ra, nói: "Ta vừa đến sòng bạc lấy được vật này, nghĩ ngươi sẽ thích nên cầm đến cho ngươi."

Thụy Triều Tích không cầm lấy xúc xắc trong tay Bạch Nhược Hiên, khó hiểu nói: "Ta không đánh bạc, cũng không hứng thú với chuyện đánh bạc, tại sao lại thích xúc xắc?"

"Vật này có chỗ vi diệu." Bạch Nhược Hiên cúi người tới gần, thần bí nói: "Dù ngươi ném thế nào cũng sẽ rơi ra sáu điểm. Thế nào, có phải rất lạ không?"

Thụy Triều Tích khinh thường, hờ hững nói: "Chỉ có Quận mã kiến thức hạn hẹp, đồ nhà quê mới cảm thấy lạ lẫm với xúc xắc, thứ đồ chơi này ta thấy rồi."

Bạch Nhược Hiên vẫn mỉm cười như cũ, giống như làm ảo thuật mà lấy từ sau lưng ra một món đồ khác, nói: "Vừa rồi là gạt ngươi thôi. Tuy rằng xúc xắc là thật, là tự tay ta chế ra, vốn định đưa cho Quận chúa, nhưng xem ra Quận chúa không có hứng thú, không sao, thứ thú vị nằm ở đây." Vừa nói vừa giơ món đồ trong tay lên, cất xúc xắc vào trong áo.

Thụy Triều Tích nhanh tay đoạt lấy xúc xắc, nói: "Vật đã đưa đi còn có thể thu hồi sao? Mặc dù nhìn chả ra làm sao, nhưng cũng có thể chơi tạm." Vừa nói vừa chỉ vào món đồ trong tay Bạch Nhược Hiên, "Cái này ta biết, là Không Trúc*."

(*Đồ chơi Yoyo phiên bản cổ trang)

"Ai nha, Quận chúa thật là thông minh"

"Bớt nịnh hót. Khi còn nhỏ ta từng nhìn thấy, nhưng mẫu thân không cho chơi, đến bây giờ ta vẫn chưa được chơi."

"À, ra là vậy. Như vậy đi, ta dạy cho ngươi." Bạch Nhược Hiên thích chơi Không Trúc, khi còn bé đã thích, lớn lên vẫn còn thích. Nàng thích nghe âm thanh mà nó phát ra, thích nhìn món đồ chơi này xoay tròn dưới sự khống chế của mình.

Còn Thuỵ Triều Tích thì rất tò mò trước những sự vật mới lạ, nên khi Bạch Nhược Hiên đề nghị như vậy, nàng cũng không cự tuyệt, ngược lại còn có chút háo hức muốn thử.

Đình viện sâu kín, thoang thoảng hương hoa.

Sau rất nhiều lần thực hành thất bại, Thụy Triều Tích có chút ủ rũ không vui. Nàng không hiểu, tại sao món đồ chơi này ngoan ngoãn trong tay Bạch Nhược Hiên là vậy, vào tay mình thì lại hư hỏng thế này.

Sau khi Bạch Nhược Hiên hướng dẫn cách chơi xong liền chắp tay đứng một bên, yên lặng quan sát. Ngoài mặt nàng rất nghiêm trang, nhưng trong lòng đang cố nén cười. Nhìn Quận chúa đại nhân so tài cao thấp cùng Không Trúc, nàng rất muốn cười, nhưng lại sợ Quận chúa trách phạt nên không thể cười ra tiếng.

Vẻ mặt Thụy Triều Tích vô cùng nghiêm túc, toát lên quyết tâm không đối phó được thứ này sẽ không từ bỏ. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ chịu thất bại. Nàng nghĩ, tuyệt đối không thể để thứ đồ chơi này phá huỷ một đời anh danh của mình.

Đang lúc căm hận dâng trào, có một đôi bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay nàng. Nàng hơi ngẩn ra, nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt tươi cười của Bạch Nhược Hiên. Bạch Nhược Hiên cao hơn nàng nửa cái đầu, lúc này, phần đầu cao hơn kề bên tai nàng, hơi thở ấm áp, không nhanh không chậm.

Bị ôm từ phía sau, khuôn mặt Thụy Triều Tích hơi ửng đỏ. Nàng đang muốn tránh thoát, lại nghe Bạch Nhược Hiên nói: "Mạo phạm, Quận chúa." Nói xong, lòng bàn tay hơi dùng sức lắc nhẹ, Không Trúc liền ngoan ngoãn xoay lên.

Cuối cùng thì Không Trúc cũng biết xoay, điều này thu hút toàn lực chú ý của Thụy Triều Tích, nàng nhìn Không Trúc liên tục xoay tròn dưới sự điều khiển của nàng và Bạch Nhược Hiên, tâm trạng bỗng tốt hơn rất nhiều. Sau một hồi cực khổ, cuối cùng nàng cũng thành công, mặc dù là nhờ sự giúp đỡ của người khác, nhưng nàng vẫn rất vui.

Bạch Nhược Hiên cầm tay chỉ dạy, nói những việc cần chú ý trong khi điều khiển, giọng điệu từ tốn, kiên nhẫn lại nghiêm túc. Thấy Thụy Triều Tích cười tươi như hoa, không nhịn được khẽ mỉm cười. Nàng nghĩ, có thể làm Quận chúa vui vẻ đúng là một chiến công to lớn.