Thời gian thấm thoát trôi đi, đảo mắt đã là đầu tháng chín.
Hiệu suất làm việc của Bạch phủ quả thật rất cao, việc người khác phải mất nửa năm mới hoàn thành, mà bọn họ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã sắp xếp thoả đáng tam thư lục lễ, hiện giờ chỉ đợi Quận chúa xuất giá.
Đại hôn của Tích Nguyệt Quận chúa là đại sự ở Ung Đô, có rất nhiều người chờ xem náo nhiệt, cũng có rất nhiều người ảm đạm bi thương.
Thụy Triều Tích vừa trải quả một đoạn tình cảm đau đớn đến khắc cốt ghi tâm, xem như đã có hiểu biết về sự bạc bẽo của nam tử. Khi ở phủ Thừa tướng, nàng lựa chọn Bạch Nhược Hiên không vì cái gì khác, mà hoàn toàn là vì Bạch Nhược Hiên đã từng cứu nàng. Nàng cảm thấy nam tử da dẻ trắng nõn, tính tình ôn hòa này dễ khống chế hơn những người khác một chút.
Mắt thấy kiệu hoa sắp đến cửa, Vương phi lệ rơi đầy mặt nắm tay nữ nhi, nói: "Tích nhi, nhớ kỹ những lời nương nói. Theo nương dò hỏi được, công tử Bạch gia là người đáng để con phó thác chung thân."
Khi nữ nhi chưa xuất giá, bà lo lắng. Hiện tại nữ nhi phải gả đi, bà lại luyến tiếc. Làm cha mẹ, quả thật rất mâu thuẫn.
"Nương, Tích nhi không nỡ rời xa người và phụ vương." Thụy Triều Tích nhào vào lòng mẫu thân, trong lòng ngũ vị tạp trần. Sau khi chọn Quận mã, căn bản nàng không để tâm chuyện mình đã sắp thành gia thất, hiện giờ kiệu hoa đến cửa, mắt thấy sắp phải bái biệt cha mẹ, nàng cũng vô cùng luyến tiếc.
Thụy Vương nén nước mắt, xoa đầu nữ nhi, nói: "Hài tử ngốc, phủ đệ Hoàng Thượng ban cho Quận mã rất gần Vương phủ, sau này chúng ta vẫn sẽ thường xuyên gặp mặt. Nếu Bạch Nhược Hiên khi dễ con, phụ vương nhất định không buông tha cho hắn."
Đúng vậy, ông ta không thích nữ nhi bảo bối cách mình quá xa nên đã động tay động chân vào việc xây sửa Quận mã phủ. Chẳng qua là mấy tháng nữa Quận mã phủ mới tu sửa xong, tạm thời vẫn phải ở Bạch phủ.
Một ngày đầu tháng chín, khi hoàng hôn dần buông, trên một con phố lớn nào đó ở Ung Đô chật kín người.
Cưới Quận chúa là việc không thể qua loa, Bạch Nhược Hiên mặc áo bào tân lang đỏ thẫm, cưỡi trên tuấn mã màu nâu đỏ, mang theo đội ngũ đón dâu trùng trùng điệp điệp nghênh đón Quận chúa vào cửa Bạch phủ.
Đội ngũ đón dâu không lập tức vào cửa mà dừng kiệu hoa bên ngoài, tục gọi đây là "Biệt tính tử", ý là mong tân nương học cách kìm nén tính khí của mình, trở nên nhu thuận hơn.
Bạch Nhược Hiên đứng bên cạnh kiệu hoa, thấp giọng nói: "Thỉnh quận chúa nhẫn nại một lúc, bọn họ không nên làm những chuyện vô vị này."
Mấy ngày nay bận rộn, đầu nàng đã muốn quay mòng mòng. Đối với phong tục này nàng cảm thấy thật bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể làm gì. Giờ phút này, nàng chỉ muốn an an ổn ổn ngủ một giấc.
Thụy Triều Tích đầu đội mũ phượng khăn voan ngồi trong kiệu hoa, nhắm mắt dưỡng thần. Lúc ở Vương phủ, mẫu thân đã dặn dò nàng những việc cần chú ý. Trước đó đã có chuẩn bị nên lúc này cũng không tức giận.
Sau Biệt tính tử là đến một hồi những lễ nghi phiền phức phía sau. Tiếng nhạc nổi lên, pháo dậy vang trời, bước qua chậu than, đốt bỏ hết thảy điềm xấu gì đó, bái thiên địa, bái cao đường, phu thê đối bái.
Bạch Nhược Hiên cầm quả cầu đỏ đưa Quận chúa tiến vào động phòng. Hỉ nương vẻ mặt tươi cười, đặt bao gai dưới đất, cái này nối tiếp cái kia để hai người bước lên đó mà đi, việc này mang ý nghĩa "Nối dõi tông đường".
Thụy Triều Tích cũng không khó chịu với những lễ tiết phức tạp này, nhưng Bạch Nhược Hiên đã sớm phiền chết. Sau khi tiến hành xong một loạt lễ tiết rườm rà, Bạch Nhược Hiên thở dài một hơi, nói: "Quận chúa không cần để ý đến những thứ lễ tiết kia, mau ăn một chút, đừng để bụng đói. Sắp tới bọn họ sẽ tới náo động phòng, ta sẽ nghĩ cách ứng phó." Nói xong đi ra ngoài, nàng còn rất nhiều chuyện phải làm.
Thuỵ Triều Tích không để ý đến sự quan tâm của Bạch Nhược Hiên, nàng vẫn đang lo lắng đến chuyện náo động phòng. Nghe người ta nói náo động phòng chuyên trêu đùa tân nương, trong lòng có chút bất an.
Thường nói đã là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, chuyện nên tới thì trước sau gì cũng sẽ tới.
Tiệc rượu qua đi, Hạ Thế Thư mang theo một đám huynh đệ hùng hổ đến náo động phòng. Bạch Nhược Hiên bị bọn họ đẩy mạnh vào phòng, vô tình ngã xuống dưới váy của Thuỵ Triều Tích, đưa đến một trận cười to.
"Biểu đệ, xem ra cả đời này của ngươi đều phải quỳ gối dưới váy Quận chúa!" Lời này Hạ Thế Thư vừa nói ra lại kéo theo một tràng cười khác.
Thuỵ Triều Tích đỡ Bạch Nhược Hiên lên, mặt không biểu tình nhìn đám người bọn họ. Bạch Nhược Hiên ổn định thân mình, trừng mắt nhìn những người đang ồn ào xung quanh, nói: "Cười cái gì mà cười, Quận chúa nghiêng nước nghiêng thành, ta quỳ dưới váy nàng thì có gì lạ?" Bị mời không ít rượu, gò má của nàng đã có chút phiếm hồng.
"Được rồi, được rồi, náo động phòng quan trọng hơn." Chiếc quạt trong tay Hạ Thế Thư khẽ động, hô to với mọi người: "Các ngươi nói có phải không?" Bị Bạch Nhược Hiên chỉnh một lần, hiện giờ phong thuỷ luân chuyển, hắn muốn thừa dịp náo động phòng này để báo mối thù xưa.
"Đúng vậy!" Mọi người đồng thanh hô.
Hạ Thế Thư hài lòng gật đầu, nói: "Biểu đệ, nói cho ta biết ngày sinh của Quận chúa, nếu không nói được thì phải làm ngựa cho Quận chúa cưỡi, bò ba vòng quanh bàn!" Hắn chắc chắn Bạch Nhược Hiên không biết, mặc dù nghiêm túc đặt câu hỏi nhưng trong lòng đã sớm vui mừng rộn rã.
Không thể tức giận đối với những người đến náo động phòng, Bạch Nhược Hiên chỉ có thể thầm mắng Hạ Thế Thư, sau đó nghĩ thầm: Hạ Thế Thư ngươi được lắm, lại dám công báo tư thù! Sau đó cắn răng quỳ xuống đất, hướng về Thuỵ Triều Tích nói: "Quận chúa, lên đi."
Thụy Triều Tích còn lo rằng người đến náo động phòng sẽ gây phiền toái cho nàng, lúc này xem ra đã lo lắng vô ích. Người chịu thua thiệt là Bạch Nhược Hiên, thế là không nói hai lời liền cưỡi lên lưng người ấy, nàng nào biết Hạ Thế Thư đang công báo tư thù.
Giữa âm thanh huyên náo, Bạch Nhược Hiên vác theo Thụy Triều Tích bò ba vòng. Hạ Thế Thư đã báo được thù, lại muốn trêu chọc đến vị Quận chúa từ đầu đến cuối không nói lời nào, liền mở miệng: "Đến lúc làm chuyện đại sự rồi."
Lúc này, Thuỵ Triều Tích mặt đỏ như gấc, thẹn thùng ngồi trên giường, còn Bạch Nhược Hiên quỳ dưới đất, đầu dò vào làn váy của Thuỵ Triều Tích, vừa dùng miệng ngậm long nhãn, táo, đậu phộng giấu trong đó, vừa mắng mỏ Hạ Thế Thư không biết xấu hổ.
Dưới sự giật dây của Hạ Thế Thư, những người khác thay nhau ra trận, huyên náo một hồi khiến cho đôi tân nhân mặt đỏ tới mang tai.
Thuỵ Triều Tích dùng ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Nhược Hiên, trong lòng lại dâng lên một tia ấm áp. Mỗi lần có người muốn làm khó nàng, Bạch Nhược Hiên luôn đến giải cứu nàng một cách tài tình, không biết là trùng hợp hay là Bạch Nhược Hiên cố ý vì thương tiếc nàng.
Đêm động phòng hoa chúc, nắng hạn gặp mưa rào, tha hương ngộ cố tri là ba chuyện đáng vui mừng trong cuộc đời con người.
Hạ Thế Thư hài lòng nhìn đôi tân nhân bị hắn chỉnh đến mặt đỏ như gấc, thầm nghĩ: Để xem sau này có còn dám đùa bỡn ta hay không! Thấy cũng đã chơi đủ, hắn cười nói: "Hôm nay biểu đệ tiểu đăng khoa (nghĩa chơi chữ là cưới dâu), ngày sau thi Hương đạt thủ khoa nữa thì chính là đại đăng khoa! Ha ha, đều nói đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chúng ta đi ra ngoài uống rượu!" Nói xong mang theo đám người hùng hổ rời đi.
Trong phòng tân hôn đầy vàng ngọc trân bảo, vô cùng tráng lệ. Khắp phòng phủ kín màu đỏ, ánh nến lay động, sau khi những người náo động phòng đi hết, bên trong chỉ còn lại Bạch Nhược Hiên và Thụy Triều Tích.
Bạch Nhược Hiên mệt mỏi vô cùng, nhìn chằm chằm vào ánh nến khi mờ khi tỏ đến xuất thần, chợt nghe một giọng nói êm ái vang lên: "Ta đã nói sẽ đích thân đến Bạch phủ lấy mạng ngươi."
"Ai u, Quận chúa tốt của ta." Bạch Nhược Hiên trợn to hai mắt, cười nói: "Ngươi thật muốn mưu sát chồng trong đêm tân hôn? Ta chết cũng không sao, nhưng Quận chúa còn trẻ như vậy mà phải làm goá phụ thì không tốt chút nào." Ngẩng đầu nhìn thấy dung mạo tuyệt thế gần trong gang tấc, chợt quên cả hô hấp.
"Ngươi nói không sai, nên bản Quận chúa quyết định không gϊếŧ ngươi. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện" Thụy Triều Tích sớm đã nghĩ ra đối sách, nàng không sợ Bạch Nhược Hiên không đồng ý, trong lời nói còn mang theo vẻ uy nghiêm, nét mặt trang trọng.
Bạch Nhược Hiên vuốt cằm, nhướng mi nói: "Ngươi nói nghe một chút!"
Thuỵ Triều Tích suy nghĩ một lúc, nói: "Mặc dù ta đã cùng ngươi bái thiên địa nhưng ta cũng không thích ngươi. Lý do thành thân ngươi cũng biết, vì đại cục nên ta phải gả cho ngươi. Ta muốn ngươi đáp ứng ta, bắt đầu từ thời khắc này, ta và ngươi chỉ làm phu thê trên danh nghĩa, không có lệnh của ta, không được phép chạm vào ta."
Trong khoảng thời gian này, Bạch Nhược Hiên luôn lo lắng thân phận của mình bị Thuỵ Triều Tích vạch trần, vẫn luôn cực khổ nghĩ kế, lúc này Thụy Triều Tích nói như vậy, quả thật là giúp nàng được như ý nguyện. Nhưng vì sợ Thuỵ Triều Tích hoài nghi, nàng khẽ nhíu mày, nói: "Quận chúa không thích ta, ta cũng không cưỡng cầu."
"Ngươi đừng buồn!" Thụy Triều Tích thấy nàng khó xử, nói: "Ta biết ngươi cũng không thích ta, nếu ngày khác ngươi gặp được người trong lòng, ngươi có thể bỏ ta mà tái giá."
Sáng hôm sau, Bạch Nhược Hiên chậm rãi bò dậy khỏi trường kỷ, nhìn thấy Thụy Triều Tích vẫn ăn mặc như đêm qua, vội vàng đánh thức nàng dậy.
Thụy Triều Tích chớp chớp mắt, nhìn Bạch Nhược Hiên, hiển nhiên là còn chưa hoàn toàn tỉnh giấc.
Bạch Nhược Hiên quỳ gối trước giường, nói: "Quận chúa, mau thay y phục!"
"Lưu manh!" Thuỵ Triều Tích chợt mở lớn hai mắt, kéo chăn qua bao lấy chính mình, lớn tiếng kêu lên. Nàng còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, lúc này Bạch Nhược Hiên lại bảo nàng cởi y phục, nàng cho là Bạch Nhược Hiện nổi lên sắc tâm, có ý đồ bất chính.
"Ai u Quận chúa của ta, ngươi hiểu lầm rồi." Bạch Nhược Hiên chống cằm tựa vào mép giường, nói: "Ngươi nghĩ đi, sau khi động phòng còn có thể mặc y phục đầy đủ sao?" Nói xong cởi ra ngoại bào của mình, chui vào chăn. Sau một đêm ngủ trên trường kỷ, xương sống, thắt lưng của nàng đều đau nhức.
Khuôn mặt Thuỵ Triều Tích chợt ửng đỏ, dưới cái nhìn chăm chú của Bạch Nhược Hiên, nàng chậm chạp trút bỏ y phục, chỉ để lại lớp trung y bên trong, rúc người vào trong chăn, chỉ để lộ ra đôi đồng tử đen như mực, nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hiên.
Bạch Nhược Hiên cảm thấy thú vị, cười nói: "Quận chúa thẹn thùng đúng là tú sắc khả xan* nha!"
(*Sắc đẹp có thể mài ra ăn, dùng để nói về một cô gái có tư sắc mỹ lệ mê người.)
"Càn rỡ!" Thụy Triều Tích nghiêm mặt nói: "Nếu ngươi lại nói năng vô lễ, bản Quận chúa..."
"Nô tỳ tới hầu hạ Quận chúa và Quận mã rửa mặt thay y phục."
Ngoài cửa vang lên âm thanh, cắt ngang lời giáo huấn của Thuỵ Triều Tích đối với Bạch Nhược Hiên. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Bạch Nhược Hiên quyết định thật nhanh, dùng đao cắt lên cánh tay, máu tươi lập tức chảy ra.
"Mau! Lấy khăn thấm máu đi."