Một viên đá gây ra muôn ngàn sóng gió, hiện giờ dân chúng Ung Đô đều biết Bạch Nhược Hiên sẽ cưới Tích Nguyệt Quận chúa vào đầu tháng chín. Nhất thời, từ trà lâu tửu quán đến người tụ tập trên đường, đâu đâu cũng có thể nghe thấy người ta bàn tán về việc này. Có người đố kị, có người hâm mộ, có người gửi lời chúc phúc, có người đưa lễ vật chúc mừng.
Tất cả đột ngột đến nỗi Hạ Ngọc Lan mê man ba ngày mới dần tỉnh lại. Biết mọi việc đã không thể vãn hồi, chỉ đành âm thầm gạt lệ.
Nhìn thấy mẫu thân tiều tụy như vậy, Bạch Nhược Hiên cũng không có cách, không muốn mẫu thân tiếp tục thương tâm, nàng thường xuyên an ủi rằng: Xe đến trước núi ắt có đường, nàng sẽ có biện pháp ứng đối.
Nhưng chỉ có chính nàng mới biết, nàng cũng chẳng có cách nào, hiện tại chỉ có thể đi bước nào thì tính bước ấy.
Vì hôn sự của Bạch Nhược Hiên và Tích Nguyệt Quận chúa được định vào đầu tháng chín, Bạch phủ đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, bận rộn thu xếp, chỉ có Hạ Ngọc Lan và Bạch Nhược Hiên là đầy vẻ u sầu. Mặc dù Thuý Trúc có đôi chút lo lắng, nhưng nàng chỉ là một nha hoàn, chỉ biết hầu hạ Bạch Nhược Hiên, những chuyện khác nàng không quản được, cũng không có tư cách quản.
Bạch Nhược Hiên quyết định không nghĩ nữa, đều nói "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng", hết thảy mặc cho số phận đi. Hiện tại, nàng muốn nhân lúc chưa thành thân mà giải quyết dứt điểm chuyện của tỷ tỷ, áp dụng biện pháp đã sớm nghĩ ra để đối phó Liễu Uyên.
Trên thuyền hoa, Bạch Nhược Hiên đứng sóng vai cùng Bạch Nhược Vũ.
Gió đêm nhẹ thổi, mang theo vài phần lạnh lẽo. Sau một lúc lâu, Bạch Nhược Hiên dời tầm mắt khỏi mặt hồ đen nhánh, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, nhớ kỹ những lời ta nói, những thứ khác giao cho ta là được."
Đêm nay đã định trước sẽ không yên tĩnh. Ánh đèn chói loá, náo nhiệt lạ thường, trên phố ồn ã tiếng rao hàng lẫn vào tiếng cười đùa của trẻ nhỏ.
Một chiếc thuyền hoa đang neo đậu trên hồ Bích Vân, Liễu Uyên đang không ngừng lấy lòng Bạch Nhược Vũ, những công tử khác ở trên thuyền thì trái ôm phải ấp, chén tạc chén thù, vô cùng khoái hoạt.
Hôm nay Liễu Uyên vô cùng cao hứng, tuy Bạch Nhược Vũ vẫn lạnh lùng xa cách, nhưng nàng đáp ứng ra ngoài du ngoạn đã là một sự khích lệ rất lớn đối với hắn. Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Bạch Nhược Vũ, hắn âm thầm thề nhất định phải lấy cho được Đại tiểu thư Bạch gia như hoa như ngọc này về nhà. Hắn không ngừng gắp thức ăn cho Bạch Nhược Vũ, kể đủ chuyện tự cho là buồn cười cho nàng nghe, mong muốn có được một tiếng cười của mỹ nhân.
"Các vị nhân huynh, hôm nay ra ngoài du ngoạn nhất định phải tận hứng mà về, nếu chỉ uống mỗi rượu thì thật nhàm chán." Bạch Nhược Hiên phe phẩy quạt giấy, đề nghị: "Không bằng chúng ta chơi một trò chơi nhỏ nhỏ, thế nào?" Vừa nói vừa chỉ tay, "Người thắng cuộc sẽ có được Bách hoa tranh diễm đồ này."
Ôm tâm thái xem kịch vui, Bạch Nhược Hiên nhàn nhã nhìn Liễu Uyên đang ân cần săn sóc, thầm nghĩ: Không biết đến lúc đó, ngươi còn có thể ân cần đối với tỷ ta như thế hay không?
Mọi người nhìn thấy Bách hoa đồ được mở ra, ai nấy đều sáng mắt. Người trong nghề vừa nhìn đã biết đó là hàng thật, đã có người ngo ngoe rục rịch.
Lúc này, Bạch Nhược Vũ vẫn một mực im lặng nhìn về phía Liễu Uyên, mở miệng: "Bách hoa đồ này là tuyệt thế trân phẩm, ta rất thích."
Nghe được người trong lòng nói thích, Liễu Uyên nhiệt huyết sôi trào, cũng muốn nhân cơ hội thể hiện một chút, cao giọng nói: "Trò này chơi như thế nào? Ta tham gia!"
"Tốt, sảng khoái!" Bạch Nhược Hiên rất hài lòng với biểu hiện của Liễu Uyên, cười nói: "Dĩ nhiên là bàn về thi từ ca phú. Chủ đề là hoa, gia tỷ làm giám khảo, thế nào?" Nàng biết Liễu Uyên chẳng qua chỉ là một vũ phu, vũ đao lộng thương còn có thể, nhưng nói đến vũ văn lộng mặc căn bản là dốt đặc cán mai.
Liễu Uyên vô cùng ảo não, nhưng giờ chỉ đành phóng lao theo lao, trong lúc máu nóng bốc lên mà tự đào hố cho mình nhảy vào, lúc này đã có chút hối hận. Hắn thuộc dòng dõi tướng môn, không có hứng thú với thi từ ca phú, cũng không phải vì không tinh thông thi từ mà tự ti, chỉ là sợ bị bêu xấu trước mặt giai nhân. Hắn mấy lần liếc mắt trách cứ Bạch Nhược Hiên, ngoài ra cũng chỉ biết kiên trì giữ hình tượng.
Có câu "Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương" hắn bắt đầu mở miệng ngâm:
Thùy ngôn kính hoa nhất trường không,
Mạc đạo thủy nguyệt huyễn hóa trung.
Kính hoa thủy nguyệt chân tình dũng,
Túy liễu thanh y túy thương sinh.
"Hay lắm!" Bạch Nhược Hiên chỉ vào một góc Bách hoa đồ, nhướng mày nói: "Nhưng Liễu huynh, hoa này không phải hoa kia nha*!"
(*Ý của câu đầu bài thơ là hoa trong gương chỉ là hư ảo, còn ý Bạch Nhược Hiên là hoa trong bức tranh là thật, không phải là hoa trong gương.)
Liễu Uyên gãi đầu, bất đắc dĩ nói: "Bạch huynh cười chê rồi, ta thật sự không am hiểu thi phú, Nhược Vũ cô nương hẳn sẽ không. . ." Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên một mũi tên nhọn xẹt qua tai, ghim vào bức tranh sơn thuỷ phía sau.
Biến cố bất ngờ khiến những người trên thuyền vô cùng khẩn trương. Bọn họ cho rằng gặp phải đạo tặc, nhao nhao đề cao cảnh giác.
"Ai?" Liễu Uyên đề khí, tung người lao ra khỏi thuyền hoa, đuổi theo hướng bóng đen. Hắn thi triển khinh công ra sức truy đuổi nhưng không có kết quả. Đến khi trở lại bờ hồ, chỉ thấy ánh lửa đầy trời, thuyền hoa đã bị ngọn lửa nóng rực bao vây. Biến cố như thế khiến lòng hắn nóng như lửa đốt, tiện tay kéo qua một người, hỏi: "Tại sao thuyền hoa lại phát hoả? Trên đó còn ai không?"
Người bị kéo có chút không vui, không kiên nhẫn nói: "Làm sao ta biết được? Thuyền hoa tự nhiên bốc cháy. Bất quá, khi ta đi ngang qua có nghe nói ai đó bị bỏng lửa!"
Không đợi người nọ nói xong, Liễu Uyên đã chạy về hướng đám đông, hắn không mong mọi chuyện giống như suy nghĩ của hắn. Đẩy mạnh đám người ra, nhìn thấy Bạch Nhược Hiên vẻ mặt lo lắng, một tay nâng thân thể Bạch Nhược Vũ lên, một tay dùng khăn lụa che lấy má trái của nàng.
Trên khăn loang lổ vết máu, Liễu Uyên nhất thời sững sờ tại chỗ, đôi chân như bị cố định trên đất, không cách nào di động. Tại sao lại như vậy? Chỉ mới có một lát thôi mà.
"Tỷ tỷ, ngươi không thể xảy ra chuyện, ta đưa ngươi về nhà!" Bạch Nhược Hiên lo lắng vạn phần, nâng Bạch Nhược Vũ dậy, hô lớn: "Thuý Trúc, Thuý Trúc!"
Rất nhanh, Thuý Trúc vọt vào đám người, nhìn thấy cảnh này cũng bị doạ sợ, nghẹn ngào nói: "Thiếu gia, tiểu thư nàng. . ."
"Nhanh tới đây giúp một tay, ta phải đưa tiểu thư quay về Bách Thiện Đường!" Bạch Nhược Hiên ôm lấy Bạch Nhược Vũ, Thuý Trúc vội vàng lấy khăn tay đè xuống vết thương. Bọn họ bước nhanh ra khỏi đám người, trong khoảnh khắc đổi tay, mọi người xung quanh đều nhìn thấy mà kinh hoảng: Khuôn mặt Bạch Nhược Vũ đẫm máu, vô cùng thảm thương.
"Ai da, thật là đáng tiếc, một cô nương như hoa như ngọc, cứ như vậy mà bị hủy dung."
"Nghe nói Đại tiểu thư Bạch gia có tri thức, hiểu lễ nghĩa, lại gặp phải chuyện thế này, thật là đáng tiếc."
"Phu phụ Bạch thị nhất định sẽ rất thương tâm, ngẫm lại, hai tỷ đệ này là bảo bối họ luôn nâng niu trong lòng bàn tay, gặp phải kiếp nạn này, đúng là ông trời không có mắt."
Bách Thiện Đường, trong phòng nghỉ của Bạch Nhược Hiên.
"Tỷ tỷ, sau này uỷ khuất ngươi mang khăn che mặt, phỏng chừng ngày mai, mọi người trong thành đều sẽ biết Đại tiểu thư Bạch gia bị lửa hủy dung." Bạch Nhược Hiên rửa sạch màu nhuộm trên mặt Bạch Nhược Vũ, đồng thời tính toán bước đi của Liễu Uyên.
Bạch Nhược Vũ nhắm hai mắt, để mặc cho Bạch Nhược Hiên tác động trên mặt nàng, nói: "Nhìn thấy bộ dáng bây giờ của ta, Liễu Uyên cũng nên chết tâm."
"Nếu như thích một người chỉ vì dung mạo, không thể gọi là yêu thích thật sự." Bạch Nhược Hiên khẽ vuốt ve khuôn mặt của Bạch Nhược Vũ, tinh tế mà đoan trang, như thể đang nhìn nàng, lại giống như xuyên thấu nàng mà nhìn một người khác. Nàng đang suy nghĩ, rốt cuộc thích một người là cảm giác thế nào.
Không biết tại sao, lúc này trong đầu nàng lại hiện lên cảnh tượng Thuỵ Triều Tích chỉ định nàng làm Quận mã. Nhiều ngày nay, trong đầu nàng đều là hình bóng của Thuỵ Triều Tích, thậm chí còn nằm mơ thấy. Tìm không được nguyên do, nàng liền đem hết thảy đặt sau một chuyện, đó chính là lo lắng, lo lắng thân phận bị vạch trần.
Không lâu sau, Thuý Trúc đi vào phòng, bẩm: "Công tử, tiểu thư, Liễu thiếu gia cầu kiến."
"Dẫn hắn đến đại sảnh." Bạch Nhược Hiên thu lại suy nghĩ của mình, đeo khăn che mặt cho Bạch Nhược Vũ, nói: "Hiên nhi tin nhất định tỷ tỷ có thể tìm được người dành cho mình."
"Bạch Nhược Hiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao ta chỉ rời đi chốc lát mà thuyền hoa đã bốc cháy? Ngươi giải thích rõ cho ta!" Liễu Uyên có chút tức giận, cũng có chút e ngại. Hắn tức giận kẻ áo đen chết tiệt kia, e ngại là Bạch Nhược Vũ thật sự bị huỷ dung nhan.
"Muốn ta giải thích? Ta còn chưa làm khó dễ ngươi đây. Mũi tên kia rõ ràng hướng về phía ngươi, chẳng lẽ thuyền hoa cháy không phải là do những kẻ đó làm? Ngươi chọc chuyện gì tự ngươi biết! Lỡ như gia tỷ xảy ra bất trắc, ta mặc kệ ngươi là con của Đại tướng quân hay là con của Hoàng Thượng, cũng muốn ngươi phải bồi tội!" Bạch Nhược Hiên khoanh tay đứng trên đại sảnh, sắc mặt tái xanh, phất ống tay áo một cái, đánh nghiêng bộ trà cụ trên bàn, Bích Loa Xuân (tên một loại trà) rơi đầy đất.
Liễu Uyên bị vẻ mặt của Bạch Nhược Hiên hù dọa, nắm vạt áo của nàng, gầm lên: "Nói cho ta biết rốt cuộc Nhược Vũ thế nào rồi?"
Bạch Nhược Hiên đẩy tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Được, ta hỏi ngươi, có phải là ngươi thích tỷ tỷ của ta hay không?"
"Đương nhiên, trời đất chứng giám, mọi người ở Ung Đô đều biết ta chung tình với Nhược Vũ."
"Vậy ngươi có nguyện cưới nàng làm vợ không? Mặt của nàng bị hủy, nếu ngươi đã chung tình với nàng, ngày mai liền tới cửa cầu hôn." Ngữ điệu Bạch Nhược Hiên dịu đi, trong lòng lại âm thầm cười lạnh, nghĩ: Biết nàng bị huỷ dung, có còn giữ được lời thề non hẹn biển kia không?
Quả nhiên, Liễu Uyên do dự.
Bạch Nhược Hiên đã sớm đoán được hắn sẽ như thế, nàng cũng không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi câu trả lời của Liễu Uyên.
Thật lâu sau, Liễu Uyên hỏi: "Nàng thật sự bị hủy dung?"
"Chữa hết cũng sẽ lưu lại vết sẹo, ta chỉ hỏi ngươi một câu, có nguyện ý lấy Nhược Vũ làm vợ hay không?"
"Chuyện này. . . Cái này. . . Cho ta hồi phủ thương lượng cùng người nhà, được không?" Liễu Uyên cũng không ngại, nếu lấy về không như ý thì vẫn có thể hưu thê (bỏ vợ), dù sao nữ nhân cũng chỉ như y phục, muốn đổi lúc nào cũng có thể. Nhưng hắn lại sợ Liễu Dịch không đồng ý.
"Được, cho ngươi thời gian ba ngày, không được quá hạn. Ta còn phải xem thương thế của tỷ tỷ, không tiễn!" Nói xong phẩy tay áo bỏ đi, để lại Liễu Uyên cùng đống lộn xộn trên sàn nhà.
Bạch Nhược Hiên quay về phòng, mở khăn che mặt của Bạch Nhược Vũ ra xem xét, nói: "Tỷ tỷ, ta đã bảo Liễu Uyên ba ngày sau tới cửa cầu hôn."
Bạch Nhược Vũ vẫn cúi đầu, không nói gì. Một lát sau, Bạch Nhược Hiên mỉm cười, nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ là khoảng không tối đen, người núp bên cửa sổ đã sớm không thấy tung tích.
Quả nhiên, ba ngày sau Liễu Uyên không đến Bạch phủ. Quản gia của Liễu phủ mang đến một ít thuốc bổ cùng tin tức Liễu đại tướng quân không đồng ý.
Kì thực, người mặc áo đen là Bạch Nhược Hiên an bài, đương nhiên vết thương cũng là giả, đổi tay với Thúy Trúc là để mọi người xung quanh nhìn thấy vết thương trên mặt Bạch Nhược Vũ.
Lời đồn lan nhanh, hôm sau, toàn bộ Ung Đô đều biết tin tiểu thư Bạch gia bị huỷ dung. Nhị công tử Bạch gia thành thân, Đại tiểu thư bị huỷ dung, nhất thời, Bạch phủ trở thành đề tài được bàn tán nhiều nhất ở đất Ung Đô.
Đương nhiên, vợ chồng Bạch thị không dễ bị lừa gạt như vậy.
Hai người biết không thể gạt được cha mẹ, thành thật nói ra, khai báo chi tiết từ đầu đến cuối. Bạch Nhược Vũ đã tỏ thái độ không muốn gả cho Liễu Uyên, bọn họ cũng không thể làm gì, chỉ có thể tiếp nhận sự thật.
Hơn nữa, hiện tại Bạch Trọng cũng không có thời gian trừng phạt Bạch Nhược Hiên, ông ta còn phải chuẩn bị cho tiệc cưới vào đầu tháng chín.