Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Chương 16:

Nàng còn đang suy nghĩ, vị công tử này lại thật sự nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười ba phần tà mị, ba phần kiêu căng, bốn phần trào phúng, cộng lại chính là thập phần thiếu đánh. Ngữ khí ôn nhu thân mật, còn mang theo chút giọng lanh lảnh rất hợp trend đương thời.

“Ngươi và ta đã đính hôn, chúng ta hiện tại đã là người một nhà rồi. Chưa được sự đồng ý của ta sao ngươi lại chạy ra ngoài? Khi quay về ta phải nói bá mẫu một tiếng, để ngươi học lại Nữ Giới cho tốt, để ngươi biết thế nào là ‘thùy mị trinh tĩnh", ‘nhu thuận ôn cung", miễn cho người bôi nhọ mặt mũi Chu gia chúng ta.”

“...”

Nhϊếp Chiêu định thần, tỉ mỉ nhìn chằm chằm tên đại thiếu gia này, thầm nghĩ tiểu tử này bề ngoài tuấn tú, đáng tiếc quá dầu mỡ, mới vừa rồi còn tự cho rằng nụ cười của mình điên đảo chúng sinh, thực tế là đủ cho nàng ép ra ba cân dầu ô liu.

So với hắn, ngay cả Long Vương cũng có vẻ mi thanh mục tú.

Ngược lại thiếu nữ kia tuy rằng một thân thường phục, không có son phấn trang sức điểm xuyết, thế nhưng lại hiện lên một vẻ thanh nhã thoát tục khiến người ta vừa gặp đã sinh ra hảo cảm cùng thân thiết.

“Đính hôn là ý của cha mẹ ta! Bản thân ta không đồng ý!”

Thiếu nữ thần sắc kinh hoảng, mồm miệng lại rất rõ ràng, từng câu từng chữ nói như chém đinh chặt sắt: “Ta nói rồi, ta không muốn thành thân. Năm trước ta thi rớt chỉ là ngoài ý muốn, cầu xin các ngươi để ta thi lại một lần nữa! Một năm nay ta khắc khổ học hành, ngày đêm vùi đầu đọc sách, nhất định có thể…”

Sắc mặt công tử lạnh lùng, thờ ơ nói: “Làm gì có đạo lý con cái cãi lại lệnh của cha mẹ và bà mối. Hai nhà đã sớm quyết định cuộc hôn nhân này, ta còn mang sính lễ phong phú đến cửa, há có thể để ngươi tùy hứng như vậy?”

“Lại nói, huynh trưởng ngươi làm thư đồng cho Trần Quốc Công thế tử, tiền đồ như gấm, làm gì còn cần ngươi đi khảo thí. Ngươi mau theo ta về nhà học cách quán xuyến nội trạch, hiếu kính cha mẹ mới là lẽ phải.”

Hắn nói xong cũng không hỏi ý kiến cô nương, quay đầu liền hướng về phía hắc y hộ vệ nói:

“Thất thần làm cái gì? Tranh Nhi tuổi trẻ chưa hiểu sự đời, còn không mau mang nàng trở về. Nàng là một cô nương chưa xuất giá, sao có thể xuất đầu lộ diện mất mặt xấu hổ như vậy!”

Đám hộ vệ nghe theo mệnh lệnh của hắn, lập tức vây quanh tiến lên, vươn tay muốn bắt cô nương kia.

“...”

“...”

Gặp phải cảnh tượng ăn cướp giữa ban ngày này, đám thí sinh vừa rồi còn đang bàn luận danh tác, dùng giao châu đắp mặt, muốn cưới khuê nữ Trần Quốc Công bỗng nhiên đồng loạt biến thành tảng đá, cả đám rũ đầu lặng thinh, im như ve sầu mùa đông, đến pho tượng còn linh động hơn bọn hắn ba phần.

Có vài cô nương trẻ tuổi xem không vừa mắt, muốn tiến lên lại bị trưởng bối đi cùng kéo lại:

“Chớ có ngớ ngẩn! Ngươi có biết người nọ là ai không? Hắn chính là Chu Dao, cháu ngoại của thành chủ Thiện Châu Thành, đắc tội hắn cả nhà chúng ta đều phải chịu liên lụy.”

“Trong nhà hắp cơ thϊếp như mây, cô nương đầy cả phòng, thế nhưng có mấy người chạy ra ngoài? Hàng xóm nhà ta có một muội tử đanh đá, bất quá lanh mồm lanh miệng nói hắn vài câu, hôm sau đã bị thành chủ hạ lệnh đem nàng đính hôn cho một tên mã phu xấu xí nhà bọn họ…”

“Thanh quan khó quản việc nhà, việc vợ chồng người ta, người ngoài vẫn nên đừng tham gia thì hơn.”

“Huống hồ cô nương kia đã sớm đính hôn cùng hắn, còn thu sính lễ, vậy tự nhiên là người của hắn. Chu thiếu gia mang thê tử mình về vốn chính là việc thiên kinh địa nghĩa.”

“Quản không được, quản không được a!”

“...”

Nhϊếp Chiêu nghe được nhíu mày, đây rõ ràng là thế giới huyền huyễn, tại sao giá trị quan vẫn khiến người ta buồn nôn đến vậy?

Không biết có phải ảo giác hay không, trong lúc mọi người ở đây nghị luận, nàng dường như thấy được rương đựng sách của vị thư sinh nghèo kia động đậy hai cái.