Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Chương 14:

Phàm là người Chấn Châu, chỉ có trổ hết tài năng tham gia cuộc thi toàn quốc mỗi năm một lần này mới có tư cách tiến vào học phủ lớn nhất Chấn Châu là thư viện Nam Thiên.

Tiên quan các điện sẽ đảm nhiện vị trí giáo sư trong thư viện, học sinh trải qua bồi dưỡng cùng rèn luyện từ năm đến bảy năm, sau khi thi đỗ vòng hai sẽ được điểm hóa thành tiên, đi đến Tiên giới nhậm chức.

Đây là chế độ do thượng thần đời trước ở Thần Tinh Điện thành lập, trải qua vô số triều đại đã ăn sâu bén rễ trong dân gian, phụ nữ và trẻ em đều biết.

Lòng dân hướng đến Tiên thí, ngay cả Thanh Huyền thượng thần cũng không cách nào dao động được bọn họ.

Cũng vì thế mà sau khi thượng thần đời trước ngã xuống, chế độ tuyển chọn này vẫn được kéo dài tới ngày nay, mỗi năm đều sẽ có một đám học sinh mới biểu hiện ưu việt tiến vào thư viện Nam Thiên, trở thành ‘Thực tập sinh thần tiên’ trong truyền thuyết.

Thế nhưng…

Với chế độ tuyển chọn nghiêm ngặt như vậy, thí sinh vốn nên hăng hái lên đường ứng khảo lại liên tiếp có bảy, tám người đột nhiên biến mất không rõ tung tích.

“Những người mất tích đều là thanh niên có tài danh, dân chúng xôn xao, tin tức nhanh chóng đã truyền tới chỗ chúng ta.”

Husky giải thích nói: “Trước hết, nơi có người mất tích chính là tòa Thiện Châu Thành này. Chúng ta từ chỗ này ngồi phi chu xuất phát, trên đường đi nghe ngóng, nói không chừng có thể tìm được chút manh mối.”

Vì để thuận tiện điều tra, bọn họ dùng pháp thuật thay đổi diện mạo từ đầu đến chân, tiện thể thay sang trang phục khác.

Ở trong mắt người ngoài, Mộ Tuyết Trần là một vị công tử hư thận gầy như que củi, Nhϊếp Chiêu là một vị thiên kim điêu ngoa lỗ mũi hếch lên trời, hai người nhìn qua đều có vẻ không quá thông minh, trên mặt viết mấy chữ ‘người ngốc lắm tiền".

Tam ngốc trượt tuyết thì biến thành người hầu của bọn họ, lần lượt là Alaska mãnh nam cơ bắp, Samoyed hoa dạng mĩ nam và Husky tinh thần tiểu hỏa.

Nhϊếp Chiêu: “……”

Các ngươi hảo tao a.jpg

“Ngươi…”

Mộ Tuyết Trần tựa hồ vẫn có chút không yên tâm, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người nàng, phá lệ dặn dò nói: “Theo sát ta. Đừng rơi lại phía sau. Đừng gọi tên.”

Tam ngốc trượt tuyết ở bên cạnh phiên dịch:

“Tuy rằng chúng ta đã cắt đuôi được truy binh, nhưng Chấn Châu vẫn còn một vài vương công quý tộc có quen biết với Thần Tinh Điện, nếu không cẩn thận sẽ bị bọn họ mật báo.”

“Tiểu muội yên tâm, thuật dịch dung của chúng ta là do Nguyễn tiên quân truyền thụ, có thể đồng thời che giấu khí tức, chỉ cần không lỡ miệng nói ra thì không ai nhận ra được.”

“Vậy thì tốt.”

Nhϊếp Chiêu mỉm cười nói: “Yên tâm, chúng ta không phải đang diễn sao? Ta giỏi nhất là diễn xuất.”

Như thế, hai người tam cẩu vừa nói vừa cười (trong đó có một người một cẩu không nói cũng không cười), nghênh ngang đường hoàng đi mua vé lên phi chu, hòa mình vào dòng người hỗn tạp.

Cái gọi là phi chu, Nhϊếp Chiêu cũng từng thấy qua rất nhiều lần trong tiểu thuyết tu tiên, cũng tương tự như du thuyền xa hoa chỉ có trong thế giới huyền huyễn, có thể bay lượn trên trời, tuy nhiên lại rất đốt tiền.

Thiện Châu Thành giàu có một phương, phi chu cũng được thiết kế cực kỳ hoa lệ, bên trong dùng pháp thuật mở rộng diện tích, rộng rãi thoải mái không khác gì cung điện.

Bọn họ đi vào một khoang thuyền được bày trí tinh xảo, trong đó đã lục tục tụ tập một ít thí sinh đang ghé đầu vào nói chuyện trên trời dưới đất

Có người đang bàn luận việc học: “Tiểu đệ bất tài, gần đây tiện tay làm một thiên văn chương được thành chủ yêu mến, khen ngợi bài văn này ‘từng chữ như ngọc, văn thải nổi bật, chắc chắn sẽ được các hào môn thế gia tranh nhau chép lại, làm vẻ vang mặt mũi Thiện Châu Thành’. Ai, thật là không dám nhận, không dám nhận a!”

“Ngươi hỏi bài văn này tên gì sao? Nói ra có chút xấu hổ, bài này tên gọi ‘Một trăm câu vàng ngọc để lấy lòng thượng cấp". Gần đây ta đang ấp ủ một tác phẩm mới, tên là ‘Ba câu nói khiến tiên quân cho ta một trăm điểm"...”