[1] Chương 1
"Lá gan không nhỏ, vậy thì thử xem."
"Được... được thôi."
Trần Hoàn Nhất cảm thấy mình đang phát run.
Là cái kiểu sảng khoái đến mức phát run ấy.
Bên tai vẫn văng vẳng giọng nói của người kia, trầm thấp lại bình tĩnh, là chất giọng đúng như tưởng tượng của cậu về đối phương.
Trần Hoàn Nhất ôm trái tim nhỏ đứng trước cửa phòng thí nghiệm một lúc lâu. Trong phòng truyền ra tiếng hét., "Trần Hoàn nhất cậu gọi điện thoại xong chưa? Đang làm môi trường nuôi cây được một nửa thì cậu đi ra ngoài gọi điện thoại, gọi xong còn không chịu vào, không muốn làm thí nghiệm nữa đúng không?"
Trần Hoàn Nhất nhớ đến môi trường nuôi cấy quý giá muốn chết kia, lập tức đi vào.
Đàn anh trong phòng thực nghiệm ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt cậu vẫn còn đỏ ửng, trêu chọc: "Ồ, có em gái nào gọi cậu à?"
"Hả?" Trần Hoàn Nhất xém vùi đầu vào môi trường nuôi cấy, "Không phải, em không quen em gái nào hết..."
Đàn anh chậc chậc hai tiếng, hoàn toàn không tin cậu.
Trần Hoàn Nhất vừa cố gắng quấy môi trường nuôi cấy, vừa suy nghĩ lát nữa phải mặc đồ thế nào. Mặc cái gì đây, sơ-mi quần jean chắc là được rồi nhỉ. Mình cũng không cần phải đem thêm cái gì, cầm chứng minh thư và tiền là đủ rồi.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, vì phòng ngừa sơ hở, cậu lên mạng kiểm tra lại từng hạng mục công lược. Lần đầu tiên mời đối phương đi ăn, ừm, có vẻ là ổn rồi, tick vào. Dùng chứng minh thư của đối phương để thuê phòng, ừm, đối phương nói mình đến thẳng phòng là được, tick vào. Trước khi đi báo với bạn bè để phòng ngừa phát sinh nguy hiểm, ạch, cái này. Trần Hoàn Nhất nghĩ tới nghĩ lui chẳng biết phải nói cho người bạn nào, kéo tới kéo lui danh sách liên lạc, sững sờ nhận ra không tìm được một người bạn nào để nhắn. Cuối cùng chỉ có thể gọi cho bạn cùng phòng, nói tối nay ở lại nhà bạn, sáng sớm sẽ về. Trần Hoàn Nhất là đàn ông, bạn cùng phòng đương nhiên không dặn dò gì nhiều, chỉ cười nói: "Cuối tuần mà, các anh mày cũng không ở trong phòng." Trần Hoàn Nhất sững sờ, nhớ đến là cuối tuần, bạn cùng phòng đi chơi với bạn gái, còn lại thì về nhà.
Còn hai tiếng nữa mới đến tám giờ, hay đi ăn trước? Trần Hoàn Nhất nghĩ đến chuyện gì đó, mặt đỏ lên, nghĩ thầm không nên ăn, lỡ ăn nhiều vào lúc đó rất khó xem. Vì vậy trước tiên tắm rửa sạch sẽ, xác định mình đã sạch từ trên xuống dưới, sau đó mặc lên một chiếc áo sơ-mi nhạt màu và quần jean, chải tóc cạo râu xong thì ra ngoài.
Khách sạn cách trường học của cậu không xa, lúc cậu đến nơi là tám giờ kém mười. Cậu không dám lên thẳng phòng, ngồi trên ghế salon trước sảnh lớn chơi điện thoại. Khách sạn kiểu này không phải là loại sinh viên sẽ chọn trong lúc gấp rút, cậu không lo gặp phải bạn học. Nhưng vẫn căng thẳng, dù sao chưa có bất kỳ kinh nghiệm gì.
Ừm, kinh nghiệm hẹn cᏂị©Ꮒ.
Trần Hoàn Nhất, 21, năm tư đại học, không có bất kỳ kinh nghiệm yêu đương nào. Thời đại này ấy, nam sinh 21 tuổi rồi mà chưa có kinh nghiệm yêu đương, nếu không phải quá xấu thì cũng là biếи ŧɦái. Trần Hoàn Nhất cảm thấy mình không thuộc loại xấu, vì vậy chắc là thuộc loại biếи ŧɦái rồi. Trần Hoàn Nhất từ thời kỳ trưởng thành đã bắt đầu phiền não vì mình biếи ŧɦái, cậu không thích nữ sinh, dẫn đến việc ít đi một đề tài chung với đám nam sinh trong lớp. Thời đại này thì chuyện đồng tính luyến ái không còn lạ nữa, cậu chưa thấy mình biếи ŧɦái, cậu cũng chưa từng có cảm giác đặc biệt với nam sinh. Trần Hoàn Nhất phán đoán thế này, xem AV tuốt súng trong phòng ngủ thì là dị tính luyến, xem GV tuốt súng thì là đồng tính luyến. Mà Trần Hoàn Nhất cậu, chơi cái loại tuốt Spanking*, sau đó phát triển đến độ không chỉ Spanking mà còn trói, quỳ, khẩu vị nặng gì cũng chơi.
(*: Đánh đòn là một dạng trừng phạt thân thể hay nhục hình, tiến hành bằng cách dùng tay hoặc các vật dụng như roi, gậy, dây da hay thắt lưng,... đánh vào cơ thể của người bị phạt bằng một lực nhất định gây đau đớn về thể xác nhưng không nhằm gây thương tích.)
Trần Hoàn Nhất rất cẩn thận, nam sinh khác bị phát hiện xem AV cùng lắm thì bị trêu chọc vài câu, còn cậu mà bị phát hiện xem một tên đàn ông trói một tên đàn ông khác, mông phủ kín vết roi, như con chó quỳ trên mặt đất liếʍ chân, còn có thể si mê cương lên, vậy Trần Hoàn Nhất cậu sẽ vĩnh viễn bị đóng đinh trên cây trụ biếи ŧɦái không bao giờ xuống được.
Từ khi Trần Hoàn Nhất phát hiện mình có khuynh hướng M, cậu liền nằm trong một trạng thái giãy dụa không thể lên hay xuống, vừa không có cách thoải mái thẳng thắng du͙© vọиɠ của mình, nhưng cũng không nhịn được. Mỗi lần nhìn những M trong video, vừa đau vừa vui sướиɠ phun ra, cậu ước ao cực kỳ, sau đó cảm thấy tay phải của mình thật nhạt nhẽo.
Rồi cậu tra cứu các loại tư liệu trên các diễn đàn liên quan, biết các loại đạo cụ, nhưng không dám đặt về phòng ký túc xá. Sau đó nữa, cậu quen được vài người bạn trên diễn đàn. Cậu chưa từng tham gia hoạt động offline, cũng chưa hẹn ai, trên diễn đàn cũng lướt dạo là chính chứ chưa đăng bài bao giờ, thỉnh thoảng bình luận một chút. Nhưng thuộc tính của cậu ghi rõ ở đó, đương nhiên vẫn nhận được tin nhắn riêng tư liên tục. Thời đại này, dùng số lượng để nói, nam S > nữ M > nam M > nữ S. Cho nên sẽ thường nhìn thấy rất nhiều M tìm chị gái S, hoặc rất nhiều S tìm nam M. Trần Hoàn Nhất lo lắng vấn đề an toàn nên chưa từng đồng ý lời mời nào, nhiều nhất là tâm sự trên mạng. Hơn nữa có một số tin nhắn riêng khá kì cục, vì thuộc tính của cậu là M, nhiều người gửi hình chân của mình, sau đó nhắn một câu "Muốn liếʍ". Khoảng thời gian đó Trần Hoàn Nhất buộc phải đổi thuộc tính trên diễn đàn của mình thành S, tin nhắn riêng ít đi, mà dọa người hơn, có một lần gửi thẳng hình chụp bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, sau đó xin chủ nhân quất. Cậu hoảng đến mức vội đổi thuộc tính trở lại M.
Ngồi lướt điện thoại trên salon suy nghĩ lung tung về chuyện trước kia, Trần Hoàn Nhất thấy đã đến giờ hẹn, đứng dậy chuẩn bị lên lầu. Kết quả mới đi được hai bước đã đυ.ng phải mấy vị giáo sư trường cậu. Trần Hoàn Nhất trước đây có làm một vài nghiên cứu khoa học, thành tích xuất sắc, mấy vị giáo sư kia có người còn từng hướng dẫn một vài hạng mục cho cậu, cậu thầm phun tào đây là cái số chó ngáp phải ruồi gì.
Trần Hoàn Nhất hít thật sâu, biết không thể tránh, vội vã chào hỏi. Giáo sư gật đầu: "Em làm gì ở đây?" Trần Hoàn Nhất cái khó ló cái khôn, "Nhà anh họ em đến du lịch, họ vừa đến khách sạn nên em ghé qua chào hỏi." Giáo sư cũng không hỏi nhiều, gật đầu một cái rồi đi. Trần Hoàn Nhất nhìn mấy giáo sư rời đi, sau đó quay người bước vào thang máy mới phát hiện tay mình đã đầy mồ hôi.
Đến trước cửa phòng hẹn, tim cậu đập như nổi trống, hít thở sâu nhiều lần, liên tục ám chỉ mình phải thả lỏng phải bình tĩnh, điều chỉnh một hồi rồi mới nhấn chuông cửa.
Cậu không nghe tiếng bước chân mở cửa.
Nhẹ nhàng một tiếng, cửa mở.
Trần Hoàn Nhất cúi đầu, không dám nhìn người mở cửa mặt mũi ra sao, chỉ nhìn thấy đôi giày da màu đen dẫm trên thảm trải sàn dày, rồi đến ống quần tây. Cậu nghe một giọng nói trầm thấp cất tiếng, "Ngồi." Trần Hoàn Nhất co quắp đi tới ghế salon ngồi xuống, khẽ nâng mắt lên. Người kia rót một ly nước lại, đặt trên khay trà trước mặt Trần Hoàn Nhất, "Căng thẳng?"
Trần Hoàn Nhất nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.
"Không có một chút kinh nghiệm nào sao?"
Trần Hoàn Nhất "Ừ" thêm một tiếng, nhưng sợ đối phương ghét bỏ, tự cho là dí dỏm bổ sung: "Nhưng nắm chắc lý thuyết lắm."
Song đối phương không cười, chỉ nhẹ nhàng "Ồ", sau đó hỏi: "Lý thuyết của cậu không nói là phải đúng giờ à?"
Trần Hoàn Nhất cả kinh, không hề trả lời. Cậu ầm thầm nghĩ, đây là đang tìm lý do để bắt đầu trừng phạt tôi hả.
Người kia không hỏi tiếp, bầu không khí trầm mặc, Trần Hoàn Nhất thấy hơi ngột ngạt. Cậu nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn người kia. Người kia ngồi bên ghế salon dài, chính trang, cẩn thận tỉ mỉ, sơ-mi bên trong âu phục cài đến nút cao nhất, cà vạt màu xám khói hoa văn phối với kẹp cà vạt ngọc thạch, lên trên nữa, hầu kết rõ ràng, đường viền cằm sắc nét cương nghị, môi mỏng, tiếp đến là lỗ mũi thẳng tắp đeo mắt kính kim loại, sau mắt kính là một đôi mắt dài làm suy yếu bớt cảm giác lập thể trên gương mặt, mang đến khí chất đặc biệt thuộc về người phương Đông.
Đôi mắt kia đang nghiêm túc nhìn Trần Hoàn Nhất, không giận không vui.
Bây giờ cậu mới nhận ra đối phương đang chờ mình trả lời, "Xin lỗi, tôi hơi sốt sắng nên đứng một lúc ngoài cừa."
Đối phương gật đầu, "Lần đầu tiên, có thể thông cảm được."
Trần Hoàn Nhất nghĩ, sao không giống mình tương nhỉ, trong video S lạnh lùng nói "Cậu đến trễ 3 phút", sau đó rút roi quất vào không khí mà.
"Tôi yêu cầu trong lúc tôi nói chuyện, cậu nghiêm túc nghe, nếu như cậu muốn xác nhận rõ."
Trần Hoàn Nhất vội vã nhìn về phía ánh mắt đối phương, gật đầu.
"Đầu tiên, chúng ta cần tìm hiểu nhau một chút. Nếu như sau khi kết thúc chúng ta đều thỏa mãn, thì xác định. Tôi có vài vấn đề muốn hỏi cậu, cậu có gì thắc mắc thì cứ hỏi, không cần sợ, bây giờ chúng ta vẫn chưa phải quan hệ chủ nô." Đối phương mười ngón tay giao nhau đặt trên đầu gối, ánh mắt trầm tĩnh, ngữ khí cũng ôn hòa.
Trần Hoàn Nhất liền gật đầu.
"Tôi cần biết số tuổi của cậu, lấy thẻ căn cước hoặc hộ chiếu của cậu ra, tên và dãy số không cần cho tôi xem, chỉ cần để tôi xem năm sinh là được."
Đối phương rất cẩn thận, cũng cân nhắc đến sự riêng tư của cậu, Trần Hoàn Nhất nghe theo.
Sau đó đối phương còn nói: "Tôi còn cần biết trình độ tiếp thu của cậu nữa."
Trần Hoàn Nhất đáp: "Trình độ tiếp thu thì, tôi chưa có kinh nghiệm nên tôi không biết."
Đối phương cũng hiểu: "Vậy cậu nói về những điều mà cậu tuyệt đối không chấp nhận được đi."
Trần Hoàn Nhất suy nghĩ một chút, mặt hơi đỏ, "Ừm thì, đừng có đến mức phải vào bệnh viện. Với cả... Không chấp nhận người ngoài, người thứ ba, và tuyệt đối không tiết lộ chuyện riêng tư... Phương pháp dạy dỗ này kia cũng không được."
Trong mắt đối phương hiện ý cười, "Tôi sẽ không để cậu phải vào viện."
Trần Hoàn Nhất xấu hổ nở nụ cười.
"Cậu có gì muốn hỏi tôi."
Trần Hoàn Nhất suy nghĩ một lúc, người đàn ông trước mặt hiển nhiên lớn hơn cậu, nhìn rất có học thức, cậu không nghĩ được gì để hỏi, hỏi nghề nghiệp thì sợ đối phương cảm thấy cậu dò xét việc riêng tư. Cuối cùng vẫn hỏi: "Vậy ngài bao nhiêu tuổi?"
"29, cần xem chứng minh không?"
Trần Hoàn Nhất lắc đầu một cái, "Không cần."
Đối phương chờ đợi một hồi, mới hỏi: "Không có vấn đề gì nữa?"
"Tạm thời không có."
"Được." Ngữ khí của đối phương vẫn ôn hòa như ban đầu, nhưng lời nói ra miệng lại làm Trần Hoàn Nhất run một cái, "Chọn một cái roi từ trong rương mang lại đây."
"..." Trần Hoàn Nhất yên lặng đi đến cạnh tưởng, mở valy ra, bên trong có rất nhiều roi, cậu không biết lấy cái nào, lại không dám hỏi.
"Cậu đang chờ cái gì?"
"Tôi... Không biết lấy cái nào."
"Lấy cái cậu thích nhất."
Thích nhất... Trần Hoàn Nhất đỏ mặt, mấy loại roi này hầu như cậu chưa thấy bao giờ, không biết nên chọn sao, cũng không dám nhìn kỹ từng loại một, vì vậy chọn một cái nhỏ dài rồi cầm lại salon. Cậu căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, không biết nên đưa roi cho người đàn ông trên ghế salon thế nào. Đưa bằng hai tay, cứ thế đứng nhìn hắn sao, hay giống như mấy video mình đã xem, quỳ xuống đưa?