“Cho nên, em đuổi tới đây xin lỗi là muốn đền bù cho tôi?” Ảnh đế Tần lại hỏi.
“Hửm?” Thấy cô ngơ ngác, ảnh đế Tần lại lên tiếng.
“A, không đúng không đúng. Không đúng, phải phải.” Mình đang nói gì vậy? Lâm Tử Nguyệt hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
“Em không muốn đền bù cho tôi sao?” Sao cô lại cảm thấy giọng nói của ảnh đế Tần có cảm giác áp bách.
Lâm Tử Nguyệt luống cuống, vội vàng gật đầu: “Đền bù, em nguyện ý đền bù cho anh.”
“Ồ, em định đền bù cho tôi?” Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Tử Nguyệt cảm thấy giọng nói của ảnh đế dường như hoà thành một với chú Chu, mang theo dụ hoặc nào đó không dễ phát hiện.
“Hiện tại, tôi rất khó chịu.” Ảnh đế đến gần cô, gần như áp sát người cô. Cự long chọc lên bụng cô, gần như muốn xông ra khỏi quần.
“Nếu em muốn đền bù thì nghĩ cách làm tôi hết khó chịu đi.” Ảnh đế hạ mệnh lệnh như đế vương.
Lâm Tử Nguyệt nhìn quanh một chút, vừa khéo nhìn thấy phía trước chính là phòng nghỉ của ảnh đế.
“Đi…… Đi đến đó được chứ?” Mặt cô đỏ như máu.
Tuy rằng trước kia chưa làm qua, nhưng cô có thể thử dùng tay giúp anh giải quyết.
Trong phòng nghỉ của ảnh đế, Lâm Tử Nguyệt run rẩy cởϊ qυầи Tần ảnh đế. Tim cô đập rất nhanh, ngón tay hơi run.
Vừa cởϊ qυầи, cự long bất ngờ bật ra, xém chút đập vào mặt Lâm Tử Nguyệt. Cô không dám nhìn dươиɠ ѵậŧ đối phương, hơi nghiêng đầu qua một bên, sờ soạng nắm lấy.
Dươиɠ ѵậŧ ảnh đế thô to, nóng bỏng, cô có thể cảm nhận được gân xanh phía trên…… Nhảy lên.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve, lại đột nhiên bị một bàn tay đẩy ngã.
Trời đất quay cuồng, cô ngã xuống tấm thảm lông dày trên mặt đất, dây buộc bên hông bung ra, để lộ làn da trắng nõn.
“Nếu xin lỗi thì phải có thành ý chút.” Ảnh đế cúi xuống, hai tay chống hai bên đầu cô, hạ giọng nói.
“Bây giờ, bẻ hoa tâm em ra.” Anh ra lệnh.
Tim Lâm Tử Nguyệt đập dồn dập, phảng phất sắp nhảy ra. Ảnh…… Ảnh đế sao lại yêu cầu cô làm như vậy? Cũng đâu phải đang đóng phim.
Khi đóng phim cô còn có thể thuyết phục bản thân phải chuyên nghiệp, kịch bản yêu cầu cô làm như thế nào cô sẽ làm như thế. Nhưng bình thường kêu cô mở chân ra, bẻ hoa tâm…… như vậy thật sự quá xấu hổ.
Thấy cô chậm chạp không nhúc nhích, ánh mắt sắc bén của ảnh đế phóng tới, ánh mắt ấy ẩn chứa áp bách cùng khí thế. Lâm Tử Nguyệt lập tức lúng túng.
“Em…… Em làm.” Cô đáng thương nói.