Diễn Cảnh Giường Chiếu Phải Làm Thật

Chương 8: Đo lường độ mẫn cảm

“A a…… Chu……chú Chu.”

Đây là giọng cô sao phát ra sao, sao cô lại có thể kêu dâʍ đãиɠ như thế trước mặt chú Chu…… sao lại dâʍ đãиɠ như thế? Trần Tử Tĩnh đong đầy nước mắt, quả thực không có chỗ dung thân. Cô cắn môi, nỗ lực không phát ra âm thanh.

“Đây là kiểm tra độ mẫn cảm cơ thể của cháu.” Chú Chu từ tốn nói, “Chú muốn phản ứng của cháu, nếu cháu kìm nén bản thân số liệu kiểm tra sẽ không chuẩn xác.”

Cô thở dốc, hô hấp dồn dập: “Dạ…… dạ…… A…… A a a a ——”

Cô còn chưa nói xong, chú Chu đã tăng thêm lực ấn âm đế cô, dùng sức vân vê. Đại khái là bởi vì anh thường đóng vai tướng quân nên lòng bàn tay anh có một lớp vết chai mỏng, khi xoa nắn mang đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Lâm Tử Nguyệt chống đỡ không được.

Cô nhận thấy tiểu huyệt của mình đang co rút kịch liệt, phân bố thêm mật dịch. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mình sắp chết, trong đầu trống rỗng, căn bản không nhớ rõ lời thoại tiếp theo.

“A a a…… ưm ưm ưm…… A…… Chu…… chú Chu……” Cô gian nan nói được mấy chữ, “Tha…… Tha cho cháu đi, a a a…… A a a…… Không cần…… Không cần…… cháu…… cháu muốn tè ra, a ha…….”

Tiếng rêи ɾỉ đã mang theo tiếng khóc nức nở. Quá là thẹn, đây căn bản không phải lời thoại vốn có. Lâm Tử Nguyệt vừa thẹn vừa cuống, rốt cuộc nhịn không được mà khóc.

Ngay khi cô khóc, dưới thân cô cũng là phun ra một dòng dịch ấm áp, mất khống chết giống như nướ© ŧıểυ.

Lâm Tử Nguyệt ôm mặt mình, thấp giọng khóc nức nở.

Mình mất hết thể diện trước mặt thần tượng như vậy, sao cô còn mặt mũi gặp người khác đây? Người ta chỉ sờ âm đế thôi cô đã triều xuy, nếu người ta cắm vào thì sao?

Phim này…… Còn đóng tiếp kiểu gì?

Đúng lúc này, một khăn lông phủ lên phần dưới Lâm Tử Nguyệt.

Đạo diễn tắt camera, nhân viên cầm khăn đi tới. Tần Chiêu nhận khăn tự tay lau cho Lâm Tử Nguyệt.

Lâm Tử Nguyệt xấu hổ vội vàng bỏ hai chân xuống: “Tần…… anh Tần, em…… em tự làm.”

Đại khái là gác chân lên khá lâu, vừa rồi lại không ngừng run lên, khi buông xuống bị mềm nhũn, người cô lảo đảo.

Một bàn tay kịp thời đỡ eo cô.

Trên mặt cô vẫn còn nước mắt, giọng hơi run rẩy.

Tần Chiêu đứng lên, nhẹ nhàng vỗ bả vai cô, an ủi: “Không sao, đây là phản ứng bình thường.”

Lâm Tử Nguyệt liếc nhìn đũng quần Tần Chiêu, nơi đó bị căng đến tràn đầy, không hề tiêu giảm.