“Cháu không muốn tôi kiểm tra? Hay là…… không muốn làm con dâu nhà họ Chu?” Người đàn ông tiếp tục dụ dỗ.
Hôm qua cô mới nói vĩnh viễn không rời xa Chu Hành. Cô nhớ tới ngày hôm qua mình ý loạn tình mê ở dưới thân Chu Hành thì lòng kích động.
Cô không muốn rời xa anh, cũng không thể rời xa anh.
“Cháu…… cháu đồng ý.” Cô nói.
“Đầu tiên, cởi sách quần áo.” Chú Chu ra lệnh.
Lâm Tử Nguyệt run lên.
Tuy là đóng phim, nhưng khí thế của người đàn ông trước mắt làm cô bất giác sợ hãi, không tự chủ được mà phục tùng.
Kỳ thật, tâm lý của Trần Tử Tĩnh không khác cô lúc này lắm.
Người đóng vai Chu tổng là ảnh đế Tần Chiêu, năm nay 42 tuổi, khi trẻ là idol rất nổi tiếng trong giới nghệ sĩ.
Anh từng diễn vai hoàng đế, đại tướng quân, đại đương gia, trên người có khí thế của người bề trên.
Lâm Tử Nguyệt khi còn nhỏ rất thần tượng anh, còn dán đầy ảnh anh trên sổ tay của mình.
Nhưng cô cũng sợ anh.
Trong ấn tượng, anh luôn ít khi nói cười, nghiêm túc nề nếp.
Anh từng đóng vai Đại tướng quân, trong bộ phim đó vô số cô gái yêu thầm hoặc bày tỏ tình cảm với anh. Nhưng anh không yêu ai cả, chỉ chăm chăm gϊếŧ địch.
Lâm Tử Nguyệt đến nay còn nhớ rõ cảnh một tay anh túm cương ngựa, một tay nắm trường thương, lưỡi thương đâm xuyên tim thủ lĩnh quân địch.
Anh luôn đóng vai nhân vật chính quang minh lỗi lạc, không nghĩ tới…… anh sẽ đồng ý đóng một nhân vật biếи ŧɦái mơ ước bạn gái của con trai mình.
Giờ phút này, cô phải cởi sạch trước mặt thần tượng của mình.
Cô nén ngại ngùng, chậm rãi cởi bỏ quần áo. Nhưng cho dù cô chậm thế nào, quần áo cũng cởi hết rất nhanh. Bởi vì, cô chỉ mặc một chiếc váy liền.
Chú Chu đánh giá cô, ánh mắt giống như đèn pha chiếu từ đôi môi đỏ bừng chúm chím chậm rãi chiếu xuống cổ, vυ' cô.
Đầṳ ѵú cô cứ như vậy bất giác cứng lên dưới ánh mắt ấy.
Ánh mắt tiếp tục đi xuống dưới tới bụng cô. Sau đó là mảnh đất hình tam giác.
Cô bất an cọ mũi chân. Bỗng nhiên, một đôi tay ấm áp bóp hai vυ' cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay to liền không nhẹ không nặng mà xoa nắn, bóp ấn.
Chú Chu đứng phía sau cô, đôi tay vòng từ bả vai cô vòng đến trước ngực cô. Hắn dám sát sau lưng cô, cằm thậm chí áp lên cổ cô.
“Biết đây là kiểm tra cái gì không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Hơi thở của Trần Tử Tĩnh dồn dập, gian nan lắc đầu.
“Kiểm tra xem vυ' cháu có u hay không.”
“Được rồi, bây giờ nằm lên cái ghế kia đi.” Chú Chu chỉ huy nói.
Trần Tử Tĩnh không rõ nguyên do, ngoan ngoãn ngồi lên ghế. Đây là một cái ghế màu đỏ, không biết là làm từ chất liệu gì, không cứng không mềm, ngồi rất thoải mái.
Note: Ly để hắn khi nói về vai diễn chú Chu, anh khi nói về Tần Chiêu nhé