Cả Triều Là Gian Thần Nhưng Ta Là Thiên Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 5: Thiên tử thấu thị nhãn

"Mạnh Đức huynh, xin dừng bước"Thừa thiên điện bên ngoài.

Chu Đệ toàn thân tướng quân"

Tào Tháo dừng bước, quay lại, chắp tay thi lễ.

Hắn có chút bất ngờ, tuy đều là Đại Chu tướng quân, nhìn bề ngoài thì thân thiết nhưng quan hệ giữa họ lại không quá tốt.

"Mạnh Đức huynh, cần gì phải khách khí như vậy, chúng ta dù sao cũng cùng nhau nhiều lần gϊếŧ địch"

Chu Đệ giả bộ bất mãn, nhưng vẫn khoác lấy cánh tay của Tào Tháo.

"Mạnh Đức huynh, trong triều đình lắm tai nhiều mắt, nếu không có ghét bỏ thì đi đến phủ của ta nói chuyện, như thế nào ?"

Tào Tháo có chút ngạc nhiên, bị một tên nam nhân khoác tay, có chút lắc đầu cười khổ.

Hiện tại trong triều không dễ dàng. Triều thần quan hệ càng là phức tạp, hơi bất cẩn một chút là sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.

Hắn thật sự không muốn vào lúc này có bất kì quan hệ gì với hạng người này, sẽ liên lụy đến quá nhiều người.

"Vậy xin mời"

Tào Tháo và Chu Đệ cứ khoác tay nhau như vậy mà đi.

Hai tên thái giám ở ngoài cung hai mắt nhìn nhau, lập tức hướng về phía hậu cung.

Mà ngay tại Thừa Thiên cung.

Chu Càn nghe được hệ thống âm thanh nhắc nhở, tâm tình có một chút tốt lên.

"Keng, tru diệt Thái Kinh đồng đảng, Thanh Châu quận chủ, thu được thiên cổ nhất đế kỹ năng đặc thù, Thiên tử thấu thị nhãn"

"Kiểm tra kỹ năng"

Chu Càn híp mắt, ra lệnh.

Thiên tử thấu thị nhãn, thuộc về đặc quyền của thiên tử, có thể nhìn thấu được tin tức của người khác trong quốc thổ Đại Chu.

Kỹ năng nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng lại rất hữu dụng.

Chu Càn quay lại nhìn về phía tên thái giám Trương Nhượng.

Sau một khắc, Trương Nhượng chỉ cảm thấy sởn gái ốc, hắn cảm giác mình như bị một con mắt nào đó nhìn thấu tất cả.

Đối mặt với thiên tử, hắn thật sự đã sinh ra tâm ma, không thể khinh thường vị thiên tử này.

Họ tên: Trương Nhượng

Thân phận: Thái giám thường thị

Tận tâm: 20

Thiên phú: nịnh hót (làm vui lòng người, dễ dàng thu được hảo cảm, tỉ lệ may mắn sẽ tăng lên)

Võ học: Niêm hoa chỉ

Công lực: 47

Cảnh giới: Tam lưu

......

Có chút ý tứ.

Chu Càn biết đây cũng chỉ là con số, vật sống luôn không thể đo định được. Nhưng đây cũng là số liệu tổng quan để hắn có thể đưa ra phán đoán của mình.

Tên cẩu đồ vật này cũng có một chút ý vị, vậy mà cũng là võ giả!

Về phần thiên phú này, khó trách có thể nịnh hót Lữ Trĩ!

"Bệ hạ phê duyệt tấu chương, hẳn là rất khát, đây là vi thần trà sâm, mời bệ hạ thưởng thức"

"Ừm"

Chu Càn nếm một ngụm, nhàn nhạt nói.

"Hoàng hậu bên kia có động tĩnh gì không ?"

"......Hoàng hậu....hồi bẩm bệ hạ, hoàng hậu nương xưa nay tài đức sáng suốt, là một mẫu nghi thiên hạ...."

Trương Nhượng cúi đầu, âm thanh cung kính.

Đã lâu

Không nghe thấy thiên tử nói gì, trong tâm hắn trở nên bất an, từng li từng tí cẩn thận nhìn lên Chu Càn, bất chợt đón lấy ánh mắt của Chu Càn.

Nhất thời hoàng hốt.

"Trương Nhượng a Trương Nhượng"

Chu Càn nhìn qua Trương Nhượng, không thấy hắn vui hay giận.

"Đi"

"Triệu Tư Mã Ý vào điện"