3000 Năm Khao Khát

Chương 1: Xuyên đến

Tiết trời vào đông se lạnh, từng tia nắng nhẹ êm dịu, phủ xuống sưởi ấm đường phố Paris. Ánh nắng ấm áp len lỏi qua khung cửa sổ đổ bóng lên gương mặt thiếu nữ gục trên mặt bàn. Hàng mày sâu đậm nhíu lại, hằng lên trán đường vân mệt mỏi. Mi mắt nặng trĩu mơ màng mở lên. Xung quanh thư viện không một bóng người. Gấp cuốn sách lịch sử dày cộm bên trên đề "Giai đoạn đỉnh cao quyền lực của cổ ai cập" bỏ lên kệ. Nàng bước trên con phố lớn, hít vào làn không khí lạnh buốt ngực. Các luận án, deadline cứ ùn ùn chạy trong đầu. Giáo sư Abel giao đề tìm hiểu về giai đoạn lịch sử nổi bật của một quốc gia. Khi đọc cuốn sách kia liền như bị câu hồn, từng dòng chữ truyền đạt đến các kiến thức vô cùng mới lạ. Nàng chưa từng có cảm giác hứng thú và tò mò như chủ đề này. Càng đọc càng khó có thể dừng lại được, mãi đến khi ngủ lại trong thư viện một đêm.

Từng dòng chữ vẫn như in hiện lên trong tâm trí. Từng có rất nhiều tranh luận nổ ra rằng, Ai Cập không phải quốc gia đầu tiên xuất hiện trên Trái Đất. Nhưng rất rõ ràng, Ai Cập lại là quốc gia đầu tiên có hệ thống chữ viết đầy đủ. Họ ghi chép lại các thời đại lịch sử đầy biến động, và dễ hiểu nhất, đó cũng là lí do khiến các nhà khảo cổ cho rằng nó là quốc gia lâu đời nhất. Cổ Ai Cập chia ra làm nhiều giai đoạn lịch sử. Duy chỉ có thời kì giai đoạn Tân Vương Quốc là Ai Cập phát triển thịnh đạt chưa từng có. Lúc này đạt đến đỉnh cao của quyển lực. Và Ramesses 2 là vị vua vĩ đại, quyền lực luôn được ca tụng nhiều nhất trong lịch sử. Ngài là vị vua thứ 3 của vương triều thứ 19, cũng là vị vua vĩ đại nhất lịch sử Ai Cập.

Không chỉ thu hút bởi các thành tựu ngài để lại, người đời sau này còn luôn ngưỡng mộ tình yêu của vị quân vương này đối với vương hậu của mình. Nefertari là người phụ nữ duy nhất được Ramesses Đệ Nhị xây dựng các bức tượng ngang hàng với ngài ở các ngồi đền. Đó cũng là điều mà chưa một vị Pharaoh nào từng thực hiện. Càng thể hiện sâu sắc hơn tình yêu của mình khi ngài đã xây dựng lăng mộ vô cùng rực rỡ và trang trọng dành cho vương hậu.

Vài giọt mưa nặng hạt rơi lên gương mặt kéo theo tâm trí nàng trở về với thực tại. Cơn mưa mỗi lúc một lớn hơn, không có dấu hiệu của sự kết thúc. Henllen bước vào một cửa tiệm cà phê nhỏ trú mưa. Nàng ngồi bàn cuối góc bên chiếc cửa kính có thể nhìn ra đường phố. Đưa đôi mắt song màu nhìn lên bầu trời. Những ánh nắng cuối cùng bị che khuất bởi tầng mây, lia ánh mắt vào xung quanh căn phòng, tuy nhỏ nhưng được bài trí gọn gàng lại rất ấm cúng. Nữ phục vụ đứng bên đưa menu chợt thốt lên.

"Ôi mắt của cô".

Ánh mắt nàng bất ngờ rồi chợt cụp mi xuống. Biết bản thân thất thố, người kia nhẹ giọng xin lỗi rồi rời đi. Nhìn xuyên qua tấm kính mờ ảo phản chiếu lại hình ảnh của mình, nàng cười khổ, mệt mỏi rủ mắt xuống hồi tưởng lại một số chuyện.

"Capuchino của quý khách".

Giọng nói nhẹ nhàng, mùi thơm thoang thoảng của cà phê, cùng bầu không khí thư giản giúp tâm trí nàng tỉnh táo hơn. Lấy một cuốn sách ở trên kệ, đôi mắt nàng chăm chú nghiền ngẫm. Bằng một cách vô tình, cuốn sách này về chủ đề tình yêu của một người vô tình xuyên không và yêu vị Pharaoh của Ai Cập. Câu chuyện kể về một người con gái tên Samantha vô tình xuyên không trở về 3000 năm trước của Ai Cập, nàng gặp gỡ được vị vua Seti 1, bằng trí thông minh, sự quyến rũ và các kiến thức mới lạ mà nàng mang đến vị quân chủ trẻ tuổi nhanh chóng rơi vào lưới tình. Dưới sự sủng nịnh và yêu chiều Samantha đã mang thai một cô công chúa. Nhưng sau khi sinh con, nàng đột nhiên biến mất, không một ai tìm thấy sự hiện hữu của nàng. Ở một thời không khác vào 3000 năm sau ở Anh Quốc, có một cô bé đã khẳng định mình là người tình của Pharaoh Seti Đệ Nhất. Bằng những kí ức của mình, tìm thấy nhiều công trình, tri thức cổ quan trọng khiến người đương thời buộc phải tin việc chuyển kiếp là có thực. Người phụ nữ đó sống cả đời để cống hiến cho nghành khảo cổ Ai Cập.

"Cô gái thích câu chuyện đó sao?"

Một giọng nói khò khè vang lên bên cạnh khiến Hellen hơi giật mình. Cuốn sách trên tay vô tình bị đánh rơi xuống đất vang lên tiếng "bộp" nặng nề. Xuất hiện bên cạnh nàng là một cụ bà lớn tuổi, với đôi mắt đen trong veo. Đôi mắt chứa đựng sự huyền bí, cùng mê hoặc. Có lẽ khi còn trẻ, bà đã từng là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

"Cháu thích câu chuyện đó không?"

Bà lặp lại câu hỏi. Hellen thoáng ngượng ngùng.

"Dạ..vâng".

"Vậy cháu có muốn được tận mắt chứng kiến sự đồ sộ và vĩ đại của Cổ Ai Cập không?"

"Vậy thì tốt quá bà nhỉ. Ai mà không muốn một lần được nhìn thấy những thứ đẹp rực rỡ như vậy".

Bà lão chỉ mỉm cười, đôi mắt đen láy nhìn sâu vào đôi mắt nàng như muốn nhìn ra mọi suy nghĩ bên trong đầu Hellen. Cái ánh nhìn đó khiến cho từng đợt gai óc nổi lên.

"Đôi mắt của cháu thật đẹp".

Mắt trái có màu xanh của biển cả, mắt phải có màu vàng rực rỡ của mặt trời. Đôi mắt to tròn linh động.

"Đẹp ạ? Nó khác người vậy mà..."

"Không đâu, đôi mắt đó...."

Bà cụ lấp lửng, bà nhìn cô cười hiền từ. Bàn tay nhăn nheo đặt lên tay nàng.

"Nếu như đến đó, cháu giúp ta chăm sóc cho con bé nhé".

Hơi ấm nơi bàn tay truyền đến, cái ánh nhìn hiền từ đó khiến nàng sững sờ. Khi ý thức còn mong lung, mơ hồ bà cụ trước mắt đã ra khỏi cửa. Từng đợt mưa như trút nước cũng đã tạnh hẳn.

Hellen trở về nhà với vài câu hỏi vụn vặt trong đầu, sau cùng vẫn để mọi thứ trôi vào quên lãng. Một ngày mệt mỏi chầm chậm kết thúc. Chiếc giường lớn ấm áp bao bọc lấy cơ thể lạnh cóng của nàng.

Khi đã chìm vào giấc ngủ, giọng nói của bà cụ ấy lại lần nữa vang bên tai như một lời nhắc nhở.

"Giúp ta chăm sóc con bé nhé".

Trong vô thức, nàng đáp lại.

"Ai,...ai cơ"

Đột nhiên không khí xung quanh như bị rút cạn, lòng ngực căng phồng lên vì thiếu oxi. Gương mặt xinh xắn nhăm nhó đầy thống khổ. Cho đến khi có thể hít thở lại bình thường, nhiệt độ như bị tăng lên rất nhiều. Làn da trắng hồng bị ánh nắng độc chiếu lên bỏng rát. Đôi mắt mơ hồ mở lên. Trước mắt hiện lên một khung cảnh xa lạ khiến nàng trợn tròn mắt.