Say Mê & Hiện Thực: Kẻ Trốn Chạy Thực Tại

Chương 1: Say Mê

Cái vách tường mỏng dính của khu chung cư đã xuống cấp này chẳng thể nào ngăn được tiếng cãi nhau oang oang của cặp vợ chồng trẻ bên cạnh, lại là chuyện cơm áo gạo tiền đây mà, nhàm chán đến thế là cùng. Quay trở lại với màn hình nhỏ trước mặt, âm thanh lạch cạch phát ra từ chiếc máy tính cũ mèm ngày càng trở nên dồn dập hơn, sợ rằng thao tác như muốn cuốn đi hết tất cả đó cũng chẳng thể theo kịp dòng suy nghĩ cuồn cuộn tựa thác đổ của người đàn ông đang ngồi nơi đây. Đã gần cả tuần nay, hắn cứ ngồi đó đắm chìm vào đoạn kết của bộ tiểu thuyết trinh thám đang viết dở, công việc này khiến cho cơ thể vốn đã gầy guộc của hắn nay lại càng trở nên thê thảm hơn, cũng đúng thôi, mỗi ngày chỉ chợp mắt chưa đến một tiếng, chẳng biết kỳ tích nào có thể giúp hắn ta sống đến tận bây giờ.

Như một con thiêu thân lao vào đốm lửa mặc cho cơ thể của nó có thể bị thiêu rụi thành tro, hắn say mê con chữ của mình một cách điên cuồng đến mức có thể chết đi vì chúng, là một chấp niệm chẳng thể nào buông bỏ được. Mặc cho chiếc bụng đói cứ réo liên hồi, hắn muốn để con chữ của mình trôi tuột ra khỏi đầu rồi hiện diện trên chiếc màn hình đang sáng cho đến khi cạn kiệt mà thôi.

Cuối cùng thì người đàn ông đó cũng dừng tay mà nhìn lên đồng hồ, đã hơn 2 giờ sáng rồi, mặc dù cái cơ thể sinh học này đang mệt lả cả đi, nhưng hắn lại cảm thấy rất sảng khoái, thật sự rất đã, là một cảm giác khó có thể miêu tả chỉ qua một vài từ. Hắn đứng lên một cách nặng nề, cố gắng lục lọi chút đồ ăn còn sót lại trong căn phòng gần như trống trơn này, nhưng thật không may cho hắn vì chẳng còn lại thứ gì cả. Nhìn một ít tiền trong tay, người đàn ông thầm cảm thán:

- Với bằng này, mình còn có thể sống được hơn một tuần nữa.

Không nghĩ nhiều, ông ta lập tức quyết định đi đến cửa hàng tiện lợi gần đây. Chiếc áo sơ mi trắng mỏng dính cùng chiếc quần đã sờn màu càng làm cho dáng vẻ mảnh khảnh của người đàn ông ấy trở nên mong manh hơn bao giờ hết, giờ đây hắn như là một chàng văn sĩ với sự sống yếu ớt hơn cả bông hoa tuyết đang chực chờ để tan biến vào mùa xuân sắp đến. Một luồng ánh sáng mạnh hắt vào con ngươi khiến hắn phải nhắm kịch mắt lại theo bản năng, đúng là vẫn không thể nào quen được với thứ ánh sáng chói lóa ở cửa hàng tiện lợi. Hắn nhanh chóng chọn vài gói mì rẻ nhất, thuận tay mua thêm một chai nước lớn rồi thanh toán ra về.

Có lẽ trời vừa mới trút xuống một cơn mưa lớn, đường về nhà cũng vì thế mà trở nên trơn trượt hơn, âm thanh từ chiếc máy phát nhạc đang tru tréo bên trong cửa hàng tiện lợi nhỏ dần theo từng bước chân của người đàn ông, cho đến khi tiếng động duy nhất ấy cũng im bặt đi, giờ đây hắn chỉ có thể nghe được tiếng bước chân nặng nề cùng hơi thở có phần ngắt quãng của mình.

Bộp… bộp… bộp…

Hình như có ai đó đang đi theo hắn, nhịp chân lúc nhanh lúc chậm như thể gã ta cố tình chơi đuổi bắt với hắn vậy, đột nhiên tiếng bước chân trở nên gấp rút hơn, hắn ngay lập tức xoay người lại trong tư thế đề phòng, nhưng lạ thay, chẳng có ai ngoài chiếc bóng của hắn đang lập lờ dưới sắc đỏ đến từ ánh đèn neon bên đường. Tiếng rè rè ngắt quãng phát ra từ chiếc đèn sáng duy nhất trong hẻm tối càng khiến tim hắn đập nhanh hơn bao giờ hết, cơ thể cũng theo đó mà co rúm lại trong sợ hãi, không hề chần chừ, hắn vội vã lao về như muốn trốn tránh một thứ gì đó khủng khϊếp đang đuổi theo từ phía sau.

Cầu thang dẫn đến căn phòng của hắn chỉ vỏn vẹn mười ba bậc, nhưng mỗi bước đều như thể muốn rút cạn đi tất cả năng lượng còn sót lại, phải khó khăn lắm hắn mới có thể leo được đến bậc cuối cùng, có lẽ cơ thể này sắp đến giới hạn của nó. Chiếc đèn bàn cũ kỹ kia chính là nguồn sáng duy nhất mà hắn có trong căn phòng này, trái ngược hoàn toàn so với cửa hàng tiện lợi ngoài kia, đây còn là món đồ được mẹ mua cho khi vừa mới lên trung học, cũng đúng thôi, hắn còn chẳng có nổi tiền để thay cái bóng đèn đã hỏng cả tháng nay.

Căn phòng này chật hẹp bừa bộn đến độ hắn cũng phải chật vật một lúc lâu mới có thể lôi được cái ấm nước ra, chẳng khác gì một con chuột đang sống chui rúc dưới cống rãnh ở nơi thành phố phồn hoa kia. Những điều kiện sống này khiến một kẻ chỉ mới 25 tuổi như hắn lại trông giống người đàn ông trạc tuổi 40. Nhưng chỉ có hắn mới cảm nhận được sự tự do đến tận cùng khi nhốt mình trong chiếc hộp này, nơi mà chẳng một lời phán xét hay chỉ trích nào có thể chạm đến, lảng tránh thế gian đầy phiền phức ngoài kia, cho phép hắn thỏa mãn với những ý tưởng điên rồ mà chẳng ai có thể chấp nhận, đúng thật là một gã dị hợm.

Xì xụp tô mì nóng hổi trên tay, hắn hồi tưởng về nội dung của cuốn tiểu thuyết vừa viết xong kia. Câu chuyện kể về một chàng thám tử tài ba bị kéo vào vụ án gϊếŧ người hàng loạt đầy bí ẩn, một tên sát nhân biếи ŧɦái lấy việc sưu tầm trái tim của con người làm thú vui, kết thúc truyện tên sát nhân ấy bị bắt giữ bởi nhân vật chính, nhưng cho đến khi phải đối mặt với án tử hình gã ta cũng chưa từng thể hiện thái độ hối hận dù chỉ một lần. Mặc dù vậy, tên sát nhân biếи ŧɦái này lại chính là nhân vật mà hắn yêu thích nhất, gã ta chuyên đi săn lùng trái tim của những người rơi vào trạng thái đau thương đến tột cùng, đó như là tuyệt tác hoàn mỹ của gã, cũng là một sự giải thoát cuối cùng mà gã dành cho bọn họ.

Nếu gã ta có thật sẽ như thế nào nhỉ? Liệu hắn có được giải thoát khỏi mớ xiềng xích của cuộc sống này không?

Trước đây, cuộc sống của ông ta cũng không đến nỗi tệ hại như bây giờ, hắn có một công việc ổn định đủ để sống sót ở thành phố xa lạ này, nhưng đến cuối cùng thì hắn cũng chẳng thể thuộc về thế giới đầy rẫy sự toan tính thiệt hơn ngoài kia, sự bất lực cứ từng chút một mà chiếm trọn cơ thể cho đến khi nhai nuốt luôn cả tâm trí hắn. Thể như Kền kền Rüppell (1) bị bẻ đi đôi cánh đầy kiêu hãnh mà giam mình với đám gà vịt ở sân vườn vậy. Giờ đây hắn ta hạnh phúc đến tột cùng khi được ngắm nhìn thế giới mà mình tạo ra từ nơi tối tăm này, đưa tay chạm đến những ước vọng xa vời trong từng cuốn tiểu thuyết mà hắn viết ra.

Nhưng hiện thực thì luôn nghiệt ngã, hàng trăm lần bị từ chối bản thảo, sự chì chiết đến từ người thân, bộ óc bị vắt đến kiệt quệ, tiền tiết kiệm của hắn cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Thật ra, hắn vẫn có thể tìm được một công việc khác để nuôi lấy cái cơ thể sinh học chết tiệt đầy ràng buộc này như bao người khác vẫn thường làm, nhưng hắn không chọn làm vậy, hắn thà chết chung với sự say mê của mình thay vì phải đối diện với thứ hiện thực đầy tàn khốc ngoài kia, hắn điên thật rồi.

Tiếng đập cửa dồn dập kéo ông ta ra khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn của mình, dưới ánh sáng yếu ớt kia, hắn vẫn có thể nhìn thấy đồng hồ đang điểm ba giờ rưỡi sáng, ai lại tìm đến hắn vào lúc này nhỉ. Đột nhiên hắn nhớ đến cái gã nào đó đã đi theo mình khi nãy, ngay lập tức vơ lấy cái ấm nước, thứ cứng cáp nhất mà hắn có ngay lúc này, với hàng loạt sự phòng bị, hắn chầm chậm mở cửa ra. Nhưng chẳng có tên biếи ŧɦái nào xuất hiện, trước mặt chỉ có thằng bạn thân thường hay ghé qua, hắn thở phào nhẹ nhõm, cơ mặt cũng theo đó mà dãn ra.

Cậu bạn kia nhìn một màn thay đổi trạng thái xoằng xoặc này của hắn thì cảm thấy khá thú vị, theo thói quen mà trêu chọc:

- Này, cậu tính đập tôi bằng cái đấy à?

- Không, chỉ là đề phòng thôi, vào đi.

Hắn chẳng lấy gì bất ngờ khi bạn của mình xuất hiện trước cửa phòng vào thời điểm này, trước kia cũng vậy, chắc lại chơi game xuyên đêm rồi sẵn tiện ghé qua đây, dù sao thì cậu ta cũng biết rằng hắn chẳng ngủ được bao nhiêu vào ban đêm.

---

Ghi chú:

(1) Kền kền Rüppell được xem là loài chim bay cao nhất với 11.300m (37.000 ft) so với mực nước biển.