“Ba cũng nghĩ con tục tĩu sao ạ?”
“Hức hu hu, con cũng không muốn nó lớn như vậy đâu, con sợ lắm, nó cứ không ngừng lớn. . . không ngừng lớn mãi thôi. . .”
“Nó vẫn luôn đau, con thực sự không có, con không có để cho đàn ông xoa bóp, con không ngủ với đàn ông, nhưng nó chính là một căn bệnh kỳ quái, càng lớn càng trướng đau, mỗi ngày đều phải vắt sữa, nếu không sẽ đau đến mức con chịu không nổi. . .”
“Con không muốn, con cũng không muốn mà, có phải ba cũng cảm thấy con rất mất mặt xấu hổ hay không!”
. . .
Nhan Chỉ Hạ thật sự là đã kìm nén rất lâu rồi, cảm xúc vừa bộc phát đã không dừng lại được, Nhan Chỉ Hạ cúi đầu nhìn bộ ngực mà hai tay mình cũng không thể nắm lấy toàn bộ, vừa khó xử lại vừa chán ghét.
Tại sao?
Tại sao cô lại như vậy cơ chứ.
Bạn học cùng tuổi, không có nữ sinh nào ngực lớn như vậy, càng không có nghe nói tới chuyện nữ sinh không mang thai sinh con mà đã có sữa rồi.
Hơn nữa, ngay cả người lớn cũng vậy, mẹ nói đúng, thứ này không phải là thứ gì tốt cả.
Nhưng cô cũng không muốn, cô cũng không muốn như vậy.
Nó lớn lên trên người mình, chỉ cần mình còn sống, mỗi ngày đều sẽ có loại khó chịu đau đớn khi sữa căng tràn ra, cùng với sự sợ hãi bị phát hiện, tra tấn cô mỗi ngày.
Còn chẳng bằng đi tìm chết cho xong.
Ý niệm này lại một lần nữa nổi lên, đã như lửa cháy lan mạnh, không cách nào dập tắt được.
“Đúng là mất mặt xấu hổ, còn không bằng đi chết đi, như vậy sẽ không còn hổ thẹn nữa.” Nhan Chỉ Hạ đột nhiên đứng dậy, chạy về phía ban công.
Cảm xúc của cô thật sự kích động.
Nhan Ngọc Sơn nghe cô sụp đổ gầm lên, lòng trách nhiệm mạnh mẽ dâng lên, đáy lòng của hắn ngập tràn áy náy.
Lời nói của con gái đủ để nói rõ những năm gần đây, cô đã can đảm trải qua biết bao nhiêu chuyện làm lòng người kinh hãi.
Mà Hứa Thúy An đối với cô trách móc nặng nề biết bao nhiêu cơ chứ.
Chỉ là dù Hứa Thúy An không xứng làm một người mẹ, thì cũng không có cách nào xóa bỏ sự vô trách nhiệm của người làm ba như hắn.
Nhan Ngọc Sơn bất chấp cảm giác đúng mực của ba con, trực tiếp ôm lấy người: “Ở trong mắt A Chỉ, ba chính là người không biết phân biệt đúng sai như vậy sao?”
“Sao ba lại cảm thấy con mất mặt xấu hổ được cơ chứ, chẳng qua chỉ là sự phát triển sinh lý bình thường của con người thôi mà.” Hắn ôm chặt lấy cô từ phía sau, bàn tay to siết chặt lấy eo con gái.
Nhan Chỉ Hạ vẫn có chút không thể tin được, “Nhưng. . . thật sự không có ai ở tuổi con mà có bộ ngực lớn như vậy, còn mỗi ngày căng sữa nữa.”
Lúc cô lần đầu gặp phải tình huống này vô cùng hoảng loạn, mẹ nghiêm khắc quản lý cô khiến cho cô không dám đi tìm sự giúp đỡ của mẹ.
Nhưng sau đó, cô cũng có nghĩ tới việc hỏi mẹ.
Nhưng chỉ là mới uyển chuyển mở miệng, mẹ của cô đã dùng ánh mắt nghi ngờ mà nhìn cô: “Sao mày lại hỏi cái này? Đương nhiên là phải sau khi mang thai mới có sữa rồi, có con đĩ còn thích để cho người ta hút cắn nữa kìa, vυ' lẳиɠ ɭơ đến nỗi con cũng cắn không hết, đĩ da^ʍ đê tiện, thiếu người ȶᏂασ hàng, mẹ bảo mày này, mày cũng đừng có ỷ vào vυ' mình lớn rồi nghĩ tới việc làm xằng làm bậy như thế đấy, mày là con gái của Hứa Thúy An này, mẹ không cho mày khiến cho mẹ mất mặt xấu hổ!”