Đây cũng là nguyên nhân khiến cho người vây quanh không dám đến gần.
Mà lúc này, người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí lại lộ ra sự khổ sở và phẫn nộ: “Vì chuyện này, cô ta còn không tiếc nói xấu con gái của mình, tôi thật sự không biết em trai của cô ta rót cho cô ta thuốc mê hồn gì, để cho cô ta mặc kệ tương lai con gái của mình.”
Hắn thích hợp lộ ra vẻ mặt bi thương tuyệt vọng.
Ba của cô không tin tưởng mẹ, giống như một niềm vui cực lớn từ trên trời giáng xuống, Nhan Chỉ Hạ bị nièm vui này làm cho đầu óc choáng váng, thậm chí còn véo mình một cái, muốn xem mình có nằm mơ hay không.
“Đừng sợ, con là con gái của ba, làm sao mà ba có thể không tin con cơ chứ!”, hắn thấp giọng nói với người trong ngực, hắn vỗ lưng con gái, “Nhưng con dựa sát vào ba một chút, nếu có thể thì khóc thêm lần nữa được không?”
Thanh âm của hắn đè ép tới cực thấp, Nhan Chỉ Hạ bị ôm ở trong lòng của ba mình chỉ nhìn thấy yết hầu của ba không ngừng lăn lên lăn xuống, cứ như muốn lăn vào ngực của cô, trong lòng tràn đầy kích động và nhảy nhót.
Ba tin cô.
Mà không phải như lời mẹ đã nói, ba ghét bỏ cô là con gái, cho nên rất ít khi trở về.
Đều tại cô là con gái, mới có thể khiến cho khuôn mặt của ba không tươi cười.
Đó chỉ là lời nói dối của mẹ thôi, đúng không?
Nhan Chỉ Hạ nức nở, hai tay ôm chặt lấy ba, khóc đến thở không ra hơi, “Con, con không muốn gả cho người có thể làm ông nội của con, hu hu con sợ, con sợ lắm ba ơi. . .”
“Mẹ nói mẹ ghét bỏ con, chỉ cần bán con đi là có thể đi khám bác sĩ, sinh con trai. . . Con, con sợ lắm. . .”
“Ba ơi ba, hu hu, con không nên không tin tưởng ba chạy đến đường cái tự sát, nhưng mà mẹ ép ta. . . mẹ không cho con ăn cơm muốn con ngoan ngoãn nghe lời. . . hu hu hu con vẫn không có đồng ý, nhưng mẹ muốn cho con uống thuốc ngủ, muốn trực tiếp khiến cho con ngất xỉu rồi đem con qua đó. . .”
Nhan Ngọc Sơn thật sự không ngờ lại nhìn thấy một màn như vậy
Hắn không bỏ qua vết dao đỏ tươi trên ngực phải của con gái mình, Nhan Ngọc Sơn hiếm khi không biết nên làm gì.
Chỗ bị thương của cô quá riêng tư, dù là một người ba nhưng hắn cũng không thể dễ dàng tiếp xúc với con gái mình như vậy được. Nhan Ngọc Sơn hơi có chút xấu hổ quay lưng lại, lúc này hắn mới vội vàng đi lấy hộp thuốc, bảo con gái nhanh chóng xử lý, sau đó mới hỏi về chuyện đã xảy ra.
Nhưng hành động này của trực tiếp làm cho thần kinh của Nhan Chỉ Hạ căng thẳng, Nhan Chỉ Hạ thấp thỏm lo âu, lầm tưởng rằng ba của cô cũng nghĩ rằng bộ dạng này của cô thực sự không thể chấp nhận nổi.
Nhan Chỉ Hạ cảm thấy hơi tuyệt vọng trong lòng.
Bị ghét bỏ quanh năm, cô cố gắng hết sức để trở thành một đứa trẻ ngoan, nhưng cô thực sự không được mẹ yêu thích.
Mà hiện tại, thật vất vả mới cho rằng thì ra ba cũng để ý tới cô con gái này, rồi lại bởi vì vấn đề nơi bộ ngực mà chán ghét cô, hận không thể biến mất ở trước mắt cô, thần kinh căng thẳng của Nhan Chỉ Hạ thoáng cái đã nứt ra, sụp đổ cực kỳ.