Trong lòng chua xót, Nhan Chỉ Hạ cảm thấy mình giống như chiếc giường xóc nảy đã lâu trên sóng biển, trong cơn bão tố cuồng phong kia cô lạc mất phương hướng, cũng đã sắp bị sóng biển mãnh liệt kia cuốn trôi đi rồi.
Mà bỗng nhiên, lại có một ngọn hải đăng chiếu sáng tới, tựa như muốn chỉ dẫn phương hướng cho cô.
Nhưng ngọn đèn này lại sáng lên muộn như vậy đấy, cô đã sắp bị thủy triều cuốn xuống đáy biển rồi, trong lòng dâng lên ủy khuất mãnh liệt, Nhan Chỉ Hạ nắm chặt cổ áo Nhan Ngọc Sơn, gào khóc.
“Ba ơi!” Nhan Chỉ Hạ khóc rống lên, miệng thì thào, “Ba ơi ba.”
Cô chỉ biết gọi ba, thói quen quanh năm suốt tháng khiến cho cô nói không có gì xảy ra cả, cũng không dám nói ra. Sợ, sợ ba mình sẽ không tin, cũng sợ ba lộ ra vẻ chán ghét rồi rời đi cùng với mẹ.
Cô thật sự khóc rất chi là giỏi, giống như đã nhận hết tất cả sự tủi thân vậy.
Nhưng cho dù khóc dữ dội như thế, tiếng nức nở của cô vẫn kìm nén không dám khóc to, ngay cả tiếng gọi “ba ơi” cũng nhỏ như thế, hai bàn tay nắm chặt lấy hắn, như là sợ hắn sẽ buông tay ra vậy.
Trong lòng nổi lên đau đớn như kim châm, chân mày của Nhan Ngọc Sơn càng nhíu chặt hơn. Bộ dạng này của con gái, cho dù là khóc cũng không dám khóc lên, làm cho lòng của hắn nặng trĩu vô cùng.
Cuối cùng là như thế nào mới có thể khiến cho ngay cả tủi thân cũng không dám nói cơ chứ.
Hắn vỗ lưng con gái, cúi đầu dỗ dành: “Không sợ, ba ở đây rồi, có chuyện gì oan ức ba sẽ giúp con. . .”
“Oan ức cái gì mà oan ức, con bé nào có oan ức gì!” cuối cùng thì Hứa Thúy An cũng bước tới.
Nhìn thấy con gái được chồng mình cứu, ngay từ đầu bà ta cũng có chút sợ hãi, sợ chồng sẽ hỏi mình.
Nhưng nhìn thấy Nhan Chỉ Hạ được Nhan Ngọc Sơn ôm lấy, còn chôn ở trong lòng hắn khóc lớn, vẻ mặt của chồng thì ôn hòa hiếm có, mặt mày cũng mang theo vài phần đau lòng, lửa giận của Hứa Thúy An ngay lập tức trồi lên.
Con đĩ nhỏ này, lại đang dụ dỗ ba của cô.
Khi còn bé đã cố gắng kéo khuôn mặt kia để quyến rũ ba cô.
Nhìn thân thể kia của cô, không nói đến việc đặt hết bộ ngực to ở trong ngực của ba mình, còn túm lấy cổ áo ba cô dùng sức kéo đi kéo lại. Con đĩ nhỏ này đúng thật là rất biết phát da^ʍ, Hứa Thúy An với ánh mắt đỏ ngầu đi nhanh tới, vừa đến đã nghe được lời này của Nhan Ngọc Sơn, trong lòng có chút chột dạ, nhưng càng nhiều là cảm giác phẫn nộ.
Con đĩ nhỏ này đã nói gì với ba của nó rồi? Chắc chắn là lại giở trò xấu ly gián quan hệ vợ chồng bọn họ.
Trên mặt Hứa Thúy An hiện lên vẻ tức giận, trào phúng nói: “Đứa con gái ngoan ngoãn này của anh tuổi còn nhỏ mà không lo học, mới tí tuổi đầu đã quyến rũ đàn ông lên giường với nó, còn mang thai nữa!”
Nhan Chỉ Hạ đang khóc lớn trực tiếp cứng đờ cả người, nhìn về phía mẹ của mình, đáy mắt của cô thật sâu đều tràn đầy sợ hãi, cô nói: “Con không có mà!”
Hứa Thúy An nhìn thấy cô sợ hãi thì cười lạnh, cứ như chuyện này thật sự đã phát sinh, lời nói ra hết sức lưu loát: “Em mang nó đi phá thai, nó mới tỉnh lại đã đi tìm chết, nói muốn khiến cho em hối hận, em cũng không biết nên xử lý nó như thế nào nữa.”