Nhan Chỉ Hạ lớn lên rất khá, cô có một khuôn mặt vô cùng thanh thuần, mắt mèo tròn trịa, cái miệng anh đào chúm chím nhỏ nhắn xinh đẹp, còn khuôn mặt thì chỉ to bằng bàn tay, mái tóc đen nhánh ngắn cũn cỡn cũng có đôi chút rối loạn, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng ngày càng xinh đẹp.
Lúc này hai khỏa bồng đào kia hồng hồng, quả thực có loại cảm giác đáng thương động lòng người.
Còn, còn có chút khoe khoang, khoe khoang mình được đàn ông yêu thích.
Đồ đê tiện không biết xấu hổ này, từ khi sinh ra đã cướp hết mọi sự chú ý của đàn ông.
Đôi mắt u ám của Hứa Thúy An cứ như muốn lột da Nhan Chỉ Hạ, tầm mắt chuyển động, bỗng nhiên rơi vào con dao gọt hoa quả đặt ở trên tủ đầu giường. Nhìn cặp ngực căng mẩy vì Nhan Chỉ Hạ sợ hãi mà rung lên, Hứa Thúy An cười lạnh: “Tao nhìn mày một chút cũng không biết hối cải, đã như thế, để tao phá hủy thứ cho mày làm bậy, như vậy thì mày mới có thể tĩnh tâm mà đọc sách, không mù quáng đi làm bậy làm bạ nữa!”
Nghe mẹ nói mà xem.
Nhan Chỉ Hạ khó chịu đến nghẹt thở, mẹ vẫn không chịu tin mình.
Bà vẫn nhận định là do cô lẳиɠ ɭơ, rõ ràng là mấy nam sinh kia muốn làm chuyện xấu với mình, nhưng mẹ lại nhận định là mình câu dẫn bọn họ.
Đơn giản là ngày đó ở cục cảnh sát, mấy nam sinh khai báo là cô muốn bọn họ mua túi xách cho cô, cố ý kéo quần áo ra, nói cho bọn họ ăn sữa, bọn họ phải mua túi xách cho cô.
Mẹ của cô trực tiếp tin rồi.
Sau khi trở về Nhan Chỉ Hạ đã bị mẹ đánh một trận, nhốt phòng hai ngày mới cho cô đi học.
Mà bây giờ, mẹ lại nhắc tới chuyện này.
Nhan Chỉ Hạ ngậm miệng lại, giải thích căn bản cũng chỉ vô dụng, dù cô có nói thế nào cũng vô ích.
Vậy thì cứ để mẹ đánh một trận, đánh xong là được rồi.
Nhưng mà, một giây sau, Nhan Chỉ Hạ hoảng sợ trợn tròn hai mắt, hoảng loạn đẩy Hứa Thúy An ra, lảo đảo từ trên giường lăn xuống chạy thẳng ra ngoài.
Trên phần ngực cực lớn rõ ràng có một vết cắt ngang quá, nhưng cơn đau này căn bản không làm cho Nhan Chỉ Hạ dừng bước, cô cảm thấy mẹ của mình điên rồi.
Căn bản không nghĩ tới việc con gái sẽ đẩy mình, Hứa Thúy An đỡ lấy ngăn tủ mới có thể ổn định lại được thân thể, nhìn thấy con gái chạy ra ngoài. Trong lòng bà ta. . . vừa sợ vừa giận.
“Nhan Chỉ Hạ, mày thế mà dám đẩy tao! A! Con nhóc ngu xuẩn, mày đứng lại cho tao!”
“Đứng lại, cái con nhóc ngu dốt này, mẹ là vì muốn tốt cho mày mới có thể quản chế mày, mày lại không muốn nghe lời sao?”
Nhan Chỉ Hạ không muốn nghe lời hơi dừng lại, quay đầu nhìn Hứa Thúy An.
Hứa Thúy An lạnh mặt, nói với cô: “Còn không mau cút lại đây! Mày không cần dùng bộ ngực kia để quyến rũ đàn ông nữa, không nên luyến tiếc chúng, chúng chính là thứ sẽ khiến cho mày sa đọa, tao dẫn mày đi làm phẫu thuật.”
Nhan Chỉ Hạ lắc đầu.
Cô lui về phía sau, nhìn Hứa Thúy An một cái thật sâu, cô chảy nước mắt nói: “Mẹ, căn bản không liên quan đến bộ ngực này, nó lớn hay nhỏ, ở trong mắt mẹ con đều không an phận, là một đứa con gái tùy thời tùy khắc đều sẽ làm loạn.”
Đúng vậy, Nhan Chỉ Hạ đã sớm ý thức được điểm ấy, cô không biết vì sao mẹ lại mang ác ý nặng như vậy với cô.