Phượng Hoàng Vô Song

Chương 41: Tâm sự của Bạch Tố Loan

Nàng trở về phòng thay y phục tháo bỏ lớp trang điểm thường ngày của mình, trang điểm lại theo thói quen của Tịch Dao. Lúc này Bạch Tố Loan tiến vào.

"Sao không tiếp tục bắt chước Bạch Tịch Nguyệt nữa vậy?".

Nàng ta từ từ đi đến gần nàng ngồi xuống ghế, tay cầm bút vẽ chân mày cho nàng.

"Ta thấy kiểu trang điểm này hợp với muội hơn.

Lông mày xanh đen tựa rặng núi xa. Đôi mắt như sóng nước mùa thu. Muội muội quả thật giống với Tịch Nguyệt, hợp nhất với đôi lông mày xanh đen này. Khó trách được hoàng thượng lại yêu thích."

"Đa tạ đại tỷ khen ngợi. Chỉ tiếc từ sau khi Tịch Dao mất trí nhớ đã quên rất nhiều chuyện.

Hay là đại tỷ kể cho ta nghe chuyện của Tịch Nguyệt đi."

"Quên rồi sao? Trí nhớ của muội muội lúc tốt lúc không tốt nhỉ? Vừa nãy trước mặt hoàng thượng còn nói từ nhỏ đã ở bên cạnh hoàng hậu nghe riết quen tai mà. Xem ra trí nhớ của muội cũng sẽ thay đổi tùy từng người."

"Chẳng phải đại tỷ cũng như vậy à? Dù cho trong lòng có phẫn nộ, có dậy sóng đến đâu,

thì trước mặt hoàng thượng luôn tỏ ra hiểu đạo lý, vì đại cục."

Tố Loan đứng dậy thay đổi thái độ nhanh chóng.

"Tại sao? Tại sao ngươi lại giống như Tịch Nguyệt, rõ ràng âm thầm tư thông với Cốc Dạ Hằng, lại cứ phải ngang ngược cướp đoạt tình yêu của người khác. Các ngươi một dạ hai lòng,

còn ta từ đầu đến cuối thật sự chỉ yêu duy nhất một người là Dạ Quân. Trước là Tịch Nguyệt,

sau là ngươi, tại sao đều đến cướp phu quân của ta?".

"Phu quân của tỷ?".

"Từ đầu đến cuối, ngài ấy vốn dĩ phải là phu quân của ta. Ta mới là nương tử mà ngài ấy đã cưới hỏi đàng hoàng. Ngay cả ban đầu, cũng là ta đã gặp ngài ấy trước."

[Năm đó]

[Ta vừa làm xong nghi lễ trưởng thành. Lúc đi chùa cầu phúc, ta bị vài tên công tử quấy rầy.]

"Chúng ta uống tiếp đi."

"Uống."

" Ế, huynh xem vị cô nương này xinh đẹp như vậy, chúng ta bảo cô ấy bồi rượu đi".

Hai tên sở khanh kia trực tiếp nhào tới lôi kéo Tố Loan.

"Buông ra."

"Buông ta ra."

"Buông tiểu thư nhà ta ra."

"Mỹ nhân."

"Tiểu thư."

"Buông ta ra."

[Chính Dạ Quân đã kịp thời cứu ta khỏi tay của bọn xấu.]

"Còn không mau cút đi?".

"Đa tạ công tử đã cứu giúp."

[Từ đó ta đã không thể nào quên được ngài ấy. Nhưng tiếc là thật khó để tìm được tung tích. Người ta thường nói, canh cánh bên lòng, ắt có hồi âm. Cũng xem như ông trời rủ lòng thương. Trong đại hội săn bắt, ta đã gặp lại ngài ấy.]

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

"Miễn lễ."

[Lúc đó ta vui sướиɠ vô cùng. Thì ra ngài ấy lại là hoàng tử. Chúng ta cũng xem như môn đăng hộ đối, lương duyên trời định.]

[Ai biết được ông trời lại trêu đùa lòng người. Ngài ấy lại để mắt tới muội muội thứ của ta. Lúc đó, trong mắt ngài ấy chỉ có Tịch Nguyệt, vốn dĩ không hề chú ý đến ta.]

Bạch phủ.

Dạ Quân năm đó tới Bạch phủ vốn dĩ chỉ để gặp mặt Tịch Nguyệt.

"Bái kiến vương gia."

"Bạch thừa tướng".

"Vị này là phu nhân của thần. Đây là trưởng nữ Tố Loan. Đây là Tịch Nguyệt".

[Ngài ấy và Tịch Nguyệt âm thầm hứa hẹn với nhau, giữa hai đôi mắt ngập tràn tình ý.Ta không thể nhẫn nhịn được nữa.Ta đau khổ van nài mẹ và cữu cữu. Dùng đạo lý để người khác hiểu, dùng tình cảm để cảm động người khác.]

[Cuối cùng mới có thể thuyết phục được họ nghĩ cách để tiên hoàng ban hôn cho ta. Tiên hoàng ban hôn cho ta làm chính phi của Dạ Quân.]

Ngày đại hôn.

[Vương gia, thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo.]

[Không ngờ...]

"Vào đi".

Thiên Diện lúc này đã đi theo hắn, y chạy vào nói nhỏ.

[Vào ngày đại hôn của chúng ta, Tịch Nguyệt bỏ nhà ra đi.]

"Vương gia."

"Chuyện gì?"

[Dạ Quân cứ như vậy... bỏ ta mà đi.]

" Dạ Quân, Dạ Quân".

[Không cùng phu quân uống rượu hợp cẩn. Không cùng nhau cắt nến đỏ. Không một lời nói ngọt ngào ấm áp. Không có niềm hạnh phúc tân hôn. Cô đơn ngủ với chiếc giá y. Ta đã trải qua đêm tân hôn như vậy đấy.]

[Sau đó ta mới biết, vào ngày đại hôn của ta,

khi ta bị bỏ rơi đau khổ cả đêm, chịu mọi đàm tiếu chỉ trích, Dạ Quân đang cùng với Tịch Nguyệt hẹn ước bên nhau, động phòng hoa trúc.]

Hiện tại.

"Thế nên trong lòng Dạ Quân, Tịch Nguyệt mới là người vợ kết tóc thật sự của ngài ấy. Nhưng ta là gì chứ? Ta mới là người vợ mà ngài ấy đã đường đường chính chính cưới về. Lúc Dạ Quân kế vị liền sắc phong Tịch Nguyệt làm hoàng hậu. Còn đích nữ danh môn là ta đây

lại mãi mãi được coi là vợ lẽ của người khác."

"Vì vậy, từ đó tỷ đã gieo mầm hận thù trong lòng mình. Đây chính là nguyên nhân thật sự

của việc Tịch Nguyệt không thể không chết sao?".

"Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi biết chuyện gì rồi?".

"Ta không biết gì cả. Có điều, câu chuyện này của tỷ tỷ nghe có vẻ rất quen tai. Xem ra đại tỷ thật sự đã quên rồi. Cũng đúng. Những đích nữ danh môn giống như tỷ sao có thể nhớ được chuyện của những nhân vật nhỏ bé này chứ?

Năm đó mẹ ta chẳng phải cũng như vậy sao?

Rõ ràng bà ấy mới là người vợ kết tóc được cưới hỏi đàng hoàng. Nhưng chỉ vì gia thế của đại phu nhân, mẹ ta mới trở thành kẻ hầu người hạ,

bị tước đi danh phận. Chờ đợi cả nửa cuộc đời,

mới được nạp làm thϊếp. So với mẹ ta, đại tỷ đã rất may mắn rồi. Ít nhất tỷ còn có thể sống đàng hoàng."

"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?".

"Ta muốn nói là tỷ đã từng nghĩ tình cảm giữa tỷ và hoàng thượng chẳng qua chỉ đến từ một phía của tỷ không? Nhưng tỷ lại vì tình cảm đơn phương của mình trong lòng nảy sinh vọng tưởng, không tiếc mọi thứ để đoạt lấy. Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu. Tỷ không thấy

đây gọi là ăn miếng trả miếng sao?".

"Ngươi im đi. Ngay cả khi ta không có được,

ta cũng phải trở thành người phụ nữ quan trọng nhất bên cạnh ngài ấy. Tịch Nguyệt đã chết rồi.

Nếu không phải vì ngươi, thì cũng đến lượt ta rồi. Ngài ấy đã học được cách dần yêu thương người trước mắt rồi."

"Đúng vậy. Thế nên ta mới nói, Tịch Nguyệt và mẹ ta thật sự chết rất thảm. Đại tỷ, buổi tối tỷ không gặp ác mộng sao?".

Sáng hôm sau.

Kim Loan điện.

"Thần đệ tham kiến hoàng thượng."

"Tam đệ cuối cùng cũng đến rồi. Mau mau miễn lễ."

"Vừa mới đi ngang qua ngự hoa viên, nhìn thấy hoa sơn trà đang nở rộ, nhất thời lưu luyến làm lỡ thời gian. Đệ còn đang muốn đánh bạo xin hoàng thượng một cây đây."

"Thỉnh cầu của tam đệ há có thể không đồng ý sao?".