*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Để tìm lại người em gái đã thất lạc nhiều năm, em trai tôi gia nhập ngành giải trí, còn tham gia một chương trình truyền hình thực tế về gia đình.
Ai mà ngờ bắt đầu còn chưa đến hai ngày, chương trình thật sự tìm được tung tích của em gái tôi.
Ngày mai, em gái tôi sẽ về nước, nhưng hiện tại bầu không khí trong nhà có chút kỳ lạ.
Gia đình tôi vốn đặt nặng hình tượng, ngày nào cũng giả vờ giả vịt muốn cho khán giả chiêm ngưỡng phong thái nhà họ Lâm.
Nhưng hôm nay tất cả mọi người không thèm diễn nữa, bất chấp bản thân đang tham gia chương trình truyền hình trực tiếp, chiến đấu kịch liệt, giành nhau đi đón em ấy.
Anh trai tôi đẩy gọng kính, ra đòn mở đầu: "Để con đi. Ngày mai không có việc gì bận, họp hội đồng quản trị dẹp sang một bên là được."
Ông nội tôi lập tức lên tiếng: "Vẫn là để ông đi đi. Lớp trẻ tụi con lo tập trung làm việc. Buổi tập thể dục ngày mai dẹp sang một bên, ông đi đón!"
Ba tôi nghe vậy cũng sốt sắng, vội vàng nói: "Ca phẫu thuật ngày mai dẹp sang một bên, ba đi đón!"
Ba tôi vừa dứt lời, em trai tôi liền giơ tay lên: "Để con đi đón. Ngày mai con chỉ có một kỳ thi nhỏ, dẹp sang một bên là được. Mọi người cứ ở nhà chờ đi!"
Quào, đã đu dây điện còn đu cao như vậy nữa. Đã bảo họ bớt đọc tiểu thuyết lại rồi mà không nghe. Chưa cày trên 10 quyển truyện tag đoàn sủng thì không thốt ra kiểu lời thoại này được đâu.
"Hừm..."
Tôi hừ lạnh một tiếng, thành công thu hút sự chú ý của cả nhà.
"Đi! Đi đi! Cả gia đình đừng làm ăn gì nữa, kéo hết ra sân bay xếp hàng đi! Ông nội, nội đừng tập thể dục nữa, ăn bánh kem thoải mái đi, uống rượu thả cửa đi. Đến chừng bạn của nội dắt cháu chắt chít ra quảng trường nhảy múa, nội nằm một đống trên giường, cử động một cái là tim đập như bắn rap. Còn đòi giữ cháu giùm tụi con? Vừa bế đứa nhỏ vừa truyền nước biển à?"
"Còn ba nữa. Cả nhà lên cơn mà ba còn hùa theo? Ba tưởng mình là bác sĩ phẫu thuật à? Ca mổ muốn hủy là hủy? Ba có biết muốn hẹn vị chuyên gia này khó đến mức nào không? Lần này mà không phẫu thuật được là phải xếp lịch hẹn đến nửa năm sau. Ba đi đi, hủy bỏ lịch mổ đi, mạng sống cũng bỏ luôn đi!"
"Anh hai ơi, anh cũng tỉnh lại cho em nhờ. Anh không phải chủ tịch, cũng chẳng phải tổng giám đốc, mới là nhân viên cấp cao làm công ăn lương thôi. Anh lấy cái tư cách gì hủy bỏ cuộc họp hội đồng quản trị?!"
"Còn Lâm Kiêu, chị cảnh cáo bây. Lần này thi lại mà còn rớt nữa, bây khỏi cần đi học. Chị sẽ ném bây vào sở thú biểu diễn. Từ nay bây tha hồ ăn gà mỗi bữa, chỉ cần đánh thắng được con cọp trong đó thôi..."
"Đến lúc đó sẽ có hot search '#Rúng động! Nam diễn viên hạng C thất học đi giành ăn với hổ!#'. Đến lúc đó chút sĩ diện nhỏ xíu xiu fan của bây gìn giữ cũng mất sạch. Bọn họ sẽ đi đấu đá với fan của đối thủ. Người ta lên Vogue, lên New York Times, còn bây? Được nêu tên trên giấy báo thôi học của trường?"
Mọi người nghe tôi nói xong đều lộ vẻ biết lỗi, chỉ mình Lâm Kiêu không phục: "Tới trưa mới bắt đầu thi, buổi sáng em có thể..."
Tôi bóp nát chiếc ly pha lê trong tay.
"Buổi sáng em có thể chăm chỉ ôn tập, lần này tuyệt đối sẽ không rớt tín chỉ, thưa chị!"
Nói xong xun xoe chạy tới đòi bóp vai, đấm chân cho tôi.
Tôi lườm một cái rồi không thèm để ý đến nó nữa, vừa đặt nửa chiếc ly xuống thì thấy mẹ đang tròn xoe hai mắt mà nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
"Hửm?"
"Mẹ ngoan ngoãn ở nhà chờ, không đi đâu hết. Con mắng bọn họ, không được mắng mẹ à nha~"
Mị ổn.
Cả gia đình đều là nai vàng ngơ ngác đạp lá vàng khô, một chút sức chiến đấu cũng không có.
Tôi phủi tay, trở về phòng chuẩn bị trang phục mặc vào ngày mai. Lần đầu tiên gặp em gái, nhất định phải cho con bé một ấn tượng thật là tốt!
Mọi người trong nhà sao mà hiểu được. Chẳng mấy chốc, tôi sẽ có một cô em gái thơm thơm mềm mềm. Háo hức quá đi à!
Thật ra tôi có chút hồi hộp. Em trai thì chỉ cần đập nó một trận là được, nhưng tôi chưa từng có kinh nghiệm ở cùng em gái.
Không được! Phải đọc vài quyển truyện đoàn sủng học hỏi kinh nghiệm thôi!
Tôi không biết lúc này khán giả xem truyền hình trực tiếp đang nổ tung chảo.
[Hoang mang Hồ Quỳnh Hương. Có fanclub 60 triệu fan vẫn là diễn viên hạng C? Tiêu chuẩn đánh giá thời nay cao dữ vậy sao?][60 triệu fan thì sao? Không nghe chị anh ta nói à? Chẳng qua là một tên thất học rớt tín chỉ.]
[Lầu trên là anti hay trá hình vậy? Cảm phiền đi tìm hiểu xem Lâm Kiêu học trường nào rồi hẵng nói ảnh thất học có được không?]
[Có mình tui thấy chị gái ngầu bá chấy hả? Mỹ nữ đẹp như tiên, khỏe như vâm tay không bóp nát ly thủy tinh.]
[Dẹp đi. Xinh đẹp thì được tích sự gì? Tính tình khó ưa như vậy mà dám chường mắt ra trước bàn dân thiên hạ. Trong nhà còn có anh em trai. Loại phụ nữ này ở thôn chỗ tôi, chỉ có ở giá suốt đời.]
[Ừa, phải phải phải. Thôn của ngài thật vĩ đại, toàn cương thi đời nhà Thanh. Chị gái xinh đẹp muốn vào thôn của ngài phải đem theo hồi môn 200.000 tệ thì ngài mới chịu suy nghĩ lại.]
[Cười khìn luôn! Lâm Kiêu quanh năm làm màu, lúc nào cũng tỏ ra ngầu lòi ngầu ẩn; hóa ra lúc ở nhà, ảnh nằm ở đáy chuỗi thức ăn. Tui làm fan 3 năm rồi mà mới lần đầu nhìn thấy dáng vẻ xun xoe của ảnh!]