Sao Đổi Ngôi

Chương 2

Tối đó tôi sợ Hứa Dực bò lên giường nên giả bộ nằm ngủ từ sớm. Con khỉ gọi tôi dậy tắc đèn cũng không dám trả lời.

“Đại ca, anh có thấy dạo gần đây Tinh Tử kỳ lạ lắm không?”

Tôi dựng lỗ tai lên. Con khỉ nói tiếp: “Không chơi game với em, cũng không chơi bóng rổ. Sáng nay lúc ở sân bóng, cậu ấy ngồi cạnh một tên nào đấy cười ngớ ngẩn vô cùng, hai mắt si mê tỏa sáng chẳng khác gì mấy cô nhóc mới lớn. Hôm qua lúc anh chưa quay về, em còn thấy cậu ấy nhận mấy đợt chuyển phát nhanh, tất cả đều là mặt nạ, mỹ phẩm dưỡng da.”

“Anh nói thử xem, không lẽ là... bị đổi hồn rồi?”

Khụ. Tôi suýt nữa là bật cười. Mấy người này có sức tưởng tượng phong phú thật.

Sau một lúc lâu, Hứa Dực mở miệng: “Vặn nhỏ chút.”

“Hả?”

“Chơi game vặn loa nhỏ lại, không thấy có người đang ngủ à? Còn nữa, ăn mặc cho đàng hoàng vào, đừng có c ởi trần cả ngày làm mất thuần phong mỹ tục.”

“Em... được được được, em không nói nữa là được chứ gì, nguyên cái phòng này toàn người không bình thường!”

Thứ hai bắt đầu chương trình huấn luyện theo đội như mọi khi. Lục Tinh là sinh viên năng khiếu môn bơi lội, cần ngâm mình trong nước hơn phân nửa thời gian trong ngày.

Tôi hoàn toàn trái ngược với em trai. Cơ thể tôi không có một mẩu tế bào vận động nào cả. Trước đây Lục Tinh có dạy tôi vài lần, sau đó tôi cứ kéo tóc, véo bụng nó miết nên nghỉ dạy luôn.

Không học được thì thôi, suýt nữa thì mất luôn tình chị em vốn đã không nhiều nhặn gì. Sau đó Lục Tinh không bao giờ chịu dạy tôi nữa.

Ngày thường vác cái mặt của Lục Tinh chơi đùa tí còn được, đi huấn luyện lỡ lộ tẩy thì sao?

Thế nên sáng sớm tôi đã bắt đầu r3n rỉ, hết ho khan tới hít nước mũi.

Con khỉ nhíu mày: “Cậu trúng nắng à?”

“Không biết.” Tôi gắng sức ho hai cái: “Khó chịu khắp người.”

Con khỉ lùi lại một bước, nhanh chân lấy khẩu trang đeo lên. Hứa Dực đứng ở bên ngoài xốc màn giường lên xem. Vóc dáng hắn cao, không cần nhón chân cũng có thể sờ được trán tôi.

“Không sao, không có nóng.”

Tôi đâu có bị cảm, hắn sờ xong thì tự nhiên muốn cảm luôn: “Chắc là cảm lạnh, có lẽ bị trúng gió từ tối hôm qua.”

Con khỉ đi tới, liếc mắt nhìn tôi: “Vậy thôi cậu đừng đi huấn luyện, tôi tìm huấn luyện viên xin nghỉ giúp cho. Nước lạnh lắm, cậu đừng để bị cảm nặng thêm.”

Chính xác, tôi đang cần lòng tốt này nè.

Tôi kiềm chế nỗi hân hoan trong lòng, làm bộ làm tịch thở dài: “Hết cách. Ây da, giấc mơ áo gấm về làng lại xa thêm một bước rồi. Hai người cố gắng huấn luyện nhé, nỗ lực bù cho phần của tôi nữa.”

Nói xong thì họ rời đi. Thấy không có động tĩnh, tôi xoay người đá chăn xuống. Lôi ra bịch snack khoai tây, tôi click mở chương trình tạp kỹ, bắt đầu cuộc sống vui sướиɠ ở trong phòng.

Đang lúc hớn hở thì cửa lại mở ra. Vụn khoai tây trên mặt tôi còn chưa kịp lau, nguyên hàm răng trắng đang nhe ra, mắt chạm mắt cùng với Hức Dực.

Tôi bị dọa ợ ra một hơi: “Cậu quay lại làm gì?”

Hứa Dực khó nói thành lời, đưa chai nước khoáng cho tôi: “Lo cho cậu, để tôi đưa cậu đi bệnh viện.”

Nước vừa uống vào miệng thiếu điều phun ngược trở ra, tôi từ chối: “Không, không cần đâu, tôi bị cảm nhẹ thôi mà, không tới nỗi đi bệnh viện đâu.”

“Mặc quần áo vào.”

Người con trai này có buff trên người, khiến tôi không dám làm trái lời hắn!

Tôi cứ mãi tìm cớ chạy trốn trên đường tới bệnh viện, kết quả xe taxi dừng lại trước cửa một phòng tập thể thao.

Hứa Dực thấy tôi tỏ vẻ nghi ngờ thì cười nói: “Dạy cậu bơi lội.”

Nháy mắt, tôi tự hỏi chẳng lẽ Hức Dực biết được gì đó. Trái tim tôi đập điên cuồng, cười gượng nói: “Có phải tôi không biết bơi đâu, đang êm đẹp cậu dạy tôi bơi chi vậy?”

Hứa Dực nhíu mày, mặt mày không kiên nhẫn nữa: “Chính cậu nói là bản thân mắc chứng PTSD gì đấy, cứ thấy nước là sợ mà? Cậu muốn tôi giúp, bây giờ lại bảo không cần?”

Đờ mờ!

Em trai ơi, sao không còn cọng giá nào hết vậy em! Vì theo đuổi người yêu mà PTSD cũng dám bịa!

Mà thôi không sao, chiêu này hay đấy.

(!) PTSD: rối loạn căng thẳng sau chấn thương.

Tôi ho nhẹ: “Đúng rồi, bệnh tôi không nhẹ chút nào, làm phiền cậu quá.”

Tôi từng nghe danh phòng tập thể thao này. Thuộc chuỗi thương hiệu cao cấp, toàn bộ phòng tập cao ba tầng, dưới cùng là bể bơi được trang bị không khác gì sân thi đấu chuyên nghiệp.

Nghe nói có không ít nghệ sĩ, người nổi tiếng mua thẻ thành viên ở đây để tập thể hình. Có điều hôm nay đặc biệt vắng vẻ.

“Sao không thấy ai hết vậy?” Tôi vừa thay quần áo vừa thấy kỳ lạ.

“Tôi bảo họ đóng cửa rồi, phòng tập này do nhà tôi mở.”

Quào! Hóa ra em rể tôi là con nhà giàu. Tôi không nhịn được mà nhìn thoáng qua cơ bụng Hứa Dực y như ván giặt đồ, rồi lại cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của Lục Tinh.

Hứa Dực chỗ nào cũng tốt, tiếc là mắt bị mù, nếu không thì làm sao coi trọng em trai tôi được chứ!

Hứa Dực vì dạy tôi mà lựa chọn bể bơi thiếu nhi. Đứng thẳng người thì mực nước miễn cưỡng lắm mới cao tới eo hắn.

Hắn duỗi tay định đỡ tôi: “Xuống nước đi.”

Tôi hơi ngượng, không nắm tay Hứa Dực mà tự chủ động nhảy xuống bể bơi. Hắn không để bụng, lặng lẽ rút tay lại.

Khởi động cơ bản làm nóng người xong thì Hứa Dực dùng một tay chặn ngang eo tôi, giúp tôi nổi trên mặt nước: “Mở hai chân đạp nước bơi ra trước, hai tay thì duỗi tới rồi quạt về phía sau.”

Tôi cố gắng đạp nước theo động tác mà hắn dạy tôi ở trên bờ, đúng là di chuyển ra trước được vài bước. Còn chưa kịp mừng rỡ thì hắn buông tay ra làm tôi đột ngột mất thăng bằng.

Tôi không màng đến nam nữ khác biệt mà dang tay ôm cứng eo Hứa Dực. Trong lúc hốt hoảng, tôi có cảm giác phần đầu đυ.ng vào thứ gì đó.

Ái chà! Cái tên Hứa Dực này thật sự không nhỏ chút nào.